Thiên Khải Ngũ Tổng Quản, tức tổng quản chưởng hương quản lý việc tế lễ của hoàng thất; tổng quản chưởng ấn phụ trách bảo quản ngọc tỷ truyền quốc; tổng quản chưởng kiếm quản lý việc thủ vệ trong cung vua; tổng quản chưởng sách phụ trách trông nom điển tịch quan trọng; cùng với đại tổng quản đi theo bên cạnh quân vương. Tuy bọn họ là thái giám, chức quan cũng không quá cao, nhưng lại nằm trong trung tâm quyền lực của Bắc Ly, khiến người khác không thể coi thường.
Có rất ít người dám không tôn trọng bọn họ, cho dù là ở Thiên Khải Thành, Diêm Vương Thẩm La Hán mà mọi người ái ngại, gặp bất cứ ai trong số bọn họ cũng không dám thể hiện chút ngạo mạn nào.
Nhưng Trần Nho lại gọi là ‘mấy tên thái giám’, lời nói đầy ngạo mạn.
Thẩm La Hán nhỏ giọng: “Mấy tên thái giám kia... rất khó đối phó.”
“Ta biết rồi.” Trần Nho xoay người, đi ra ngoài cửa: “Sau này xin được chiếu cố nhiều hơn.”
“Phiền toái!” Thẩm La Hán nhổ một miếng đờm xuống đất.
Đợi tới khi Trần Nho kia ra khỏi Đại Lý Tự mới có vài thiếu khanh dám lại gần, một người nhỏ giọng nói: “Đại nhân, người kia là ai mà kiêu ngạo vậy? Hay là buổi tối phái các huynh đệ tới giáo huấn hắn một chút?”
“Giáo huấn cái đầu ngươi!” Thẩm La Hán tát văng người nọ ra: “Đây là huynh đệ của ta, sau này chuyện của hắn cũng là của ta! Nghe rõ chưa!”
Trần Nho mỉm cười ra khỏi Đại Lý Tự, đi dọc con đường lớn, bước chân của hắn rất chậm, tốc độ đi lại rất nhanh, chỉ nửa canh giờ sau đã đứng trước cửa hoàng cung Bắc Ly.
Hắn đứng đó khoảng một nén nhang, mãi tới khi có giáo úy tuần tra đến mắng: “Ai? Đang làm gì đó?”
Lúc này Trần Nho mới xoay người, lắc đầu: “Thôi thôi, kín tiếng chút vẫn hơn.”
Giáo úy kia thấy hắn tự nói một mình, không để ý tới bản thân, cảm thấy mất mặt, rảo bước đuổi theo nắm lấy bả vai Trần Nho. Nhưng cánh tay hắn vung lên, lại hạ xuống khoảng không. Chỉ trong chớp mắt thân hình Trần Nho kia đã lướt ra vài trượng.
“Ban ngày ban mặt mà cũng gặp quỷ.” Giáo úy mắng một câu.
Trần Nho nhún vai, bước chân nhanh hơn: “Đi uống rượu thôi.’
Hắn đi về phía tây thành, không bao lâu sau mũi hít hít vài cái, ngẩng đầu lên: “Chính là chỗ này.”
Bên cạnh là một quán rượu hoa mỹ tinh tế, bên trên viết bốn chữ lớn.
Điêu Lâu Tiểu Trúc.
Chữ được viết từng nét bút, hết sức tinh xảo.
Thường thì nhà thư pháp đạt tới một cảnh giới nào đó là không thích viết chữ ngay ngắn chỉn chu như vậy, mỗi chữ đều như rồng bay phượng múa, chỉ hận cuối cùng không thể bay ra khỏi biển hiệu, nếu qua một cái, đừng nói đọc được cả bốn chữ, đọc được một thôi đã coi là may mắn rồi. Nhưng bốn chữ ‘Điêu Lâu Tiểu Trúc’ ngoài ngay ngắn chỉn chu ra, còn mang một khí chất khác.
Không phải vẽ hào sảng rồng bay phượng múa.
Mà mang khí chất văn nhã chính trực.
“Nhiều năm đã qua mà những chữ này vẫn đẹp như ngày nào.” Trần Nho tán thưởng một câu, tiếp đó đi vào Điêu Lâu Tiểu Trúc, quán rượu buôn bán không tệ, chỉ còn hai cái bàn trống trong góc, Trần Nho đi tới, ngồi xuống.
Chỉ trong chớp mắt.
Điêu Lâu Tiểu Trúc lặng ngắt như tờ.
Quán rượu nổi tiếng thiên hạ như Điêu Lâu Tiểu Trúc, đương nhiên ngày nào cũng chật ních, nhưng ngoài phòng tầng chỉ có quý nhân mới đặt được, đại sảnh bên dưới luôn luôn để trống hai cái bàn nhỏ, chỉ bố trí riêng cho khách quý.
Thế nào là khách quý?
Không biết.
Chỉ biết, không phải khách quý mà ngồi vào, sẽ bị võ phu của Điêu Lâu Tiểu Trúc đánh ra.
Nhưng Trần Nho khí khái đoan chính, vừa nhìn là biết thân phận bất phàm, ngược lại cũng có khả năng là khách quý kia.
“Tiên sinh, bàn này để riêng cho khách quý. Xin hỏi tôn tính đại danh của tiên sinh.” Có một thiếu niên đi tới, sắc mặt cung kính, đồng thời đặt một ấm trà lên bàn.
Trần Nho không nói một lời, cầm ấm trà, đổ nhẹ xuống, một làn nước đổ ra bàn.
Tiểu nhị khẽ cau mày, sắc mặt có vẻ bất mãn.
Trần Nho khẽ mỉm cười, ngón tay chấm nước, viết từng nét bút lên bàn. Một lát sau Trần Nho ngẩng đầu, tiểu nhị nhìn xuống, đánh giá mấy chữ kia.
Điêu Lâu Tiểu Trúc.
Viết hệt như trên biển hiệu.
“Cái này...” Tiểu nhị đột nhiên hiểu ra, vội vàng thu hồi vẻ bất mãn kia, trở nên cực kỳ cung kính, cúi đầu nói: “Xin hỏi tiên sinh muốn uống gì?”
“Cho một bình Tang Lạc đi.” Trần Nho điềm nhiên nói.
“Thức ăn thì sao?” Tiểu nhị lại hỏi.
“Nếu là nhắm rượu thì cho một phần tôm chiên bột.” Trần Nho mỉm cười.
Tiểu nhị sửng sốt, đồ ăn như tôm chiên bột là người thường làm cho trẻ con, quán rượu hạng nhất trong thiên hạ như Điêu Lâu Tiểu Trúc làm sao lại có thức ăn như vậy được? Nhưng hắn chỉ do dự trong chớp mắt rồi lập tức gật đầu nói: “Xin chờ một lát.” Sau đó lui xuống.
Trần Nho đợi tiểu nhị kia lui xuống, quan sát quán rượu với vẻ hứng thú. Trong sảnh đều là khách quý, chỉ riêng quần áo trên người đã ngang với tiền tiêu của gia đình bình thường trong mấy tháng. Hắn thở dài, trong lòng cảm thấy khá tiếc nuối.
Rượu, không phải thứ chỉ dùng để hưởng lạc và khoe khoang.
Mãi tới khi một người lọt vào mi mắt hắn. Đó là một lãng khách, mặc bộ áo trắng, chất vải bình thường, còn nhiễm bụi bặm, mái tóc vẫn rối tung, có lẽ là tùy tiện nhặt lấy một cọng rơm ven đường buộc tạm, miệng còn ngậm một cọng cỏ đuôi chó, vác một cây trường thương màu trắng bạc, trên trường thương treo một bọc hành lý nhỏ.
Người giang hồ.
Khách khứa trong sảnh đều quay đầu nhìn lại, đúng là có không ít người giang hồ tới Điêu Lâu Tiểu Trúc, nhưng đều là con cháu đại phái, không khác gì thế gia đệ tử. Lãng khách như vậy... đúng là đã lâu rồi không thấy.
Lãng khách kia không để ý tới ánh mắt mọi người, nhìn khắp nơi, cuối cùng phát hiện một chỗ trống trong góc, lập tức bước qua.
Lại là một vị khách quý?
Nhưng khi hắn đi qua bên cạnh Trần Nho, Trần Nho lại mỉm cười giơ tay ngăn cản, hạ giọng nói: “Bàn đó có người rồi, nếu thiếu hiệp không ngại, cứ ngồi cùng bàn với ta đi.”
Tiểu nhị đang chuẩn bị dẫn võ phu tới đuổi người, lập tức dừng lại.
Lãng khách nhìn cái bàn trống kia, lại nhìn Trần Nho: “Đùa cái gì vậy? Làm gì có ai?”
Trần Nho dở khóc dở cười: “Là có người đặt bàn ấy rồi.”
“Vậy thì được.” Lãng khách không truy hỏi, buông trường thương xuống, ngồi đối diện với Trần Nho.
“Rượu của tiên sinh đây, Tang Lạc.” Tiểu nhị đi tới đặt bình rượu Tang Lạc xuống, đồng thời đặt hai cái chén.
“Tang Lạc? Một vị bằng hữu của ta cũng biết ủ.” Lãng khách đột nhiên nói.
“Nếm thử không?” Trần Nho phất tay, ý bảo mời hắn dùng trước.
Lãng khách không chối từ, lập tức rót một chén, uống một hơi cạn sạch, tiếp đó nhắm mắt lại thưởng thức một phen, cuối cùng lắc đầu: “Ta cảm thấy không bằng rượu mà bằng hữu của ta ủ.”
Trần Nho mỉm cười: “Ồ? Bằng hữu của thiếu hiệp là vị đại sư nào?”
“Coi như kẻ mê rượu thôi. Rượu này ta không cần, bỏ đi. Cho ta bình khác.” Lãng khách nói với tiểu nhị.
Tiểu nhị cố nên cỡn phẫn nộ, hỏi lạnh như băng: “Muốn cái gì?”
“Thu Lộ Bạch.” Khóe miệng lãng khách hơi nhướn lên.