Nghe thấy ba chữ ‘Thu Lộ Bạch’, sắc mặt tiểu nhị lập tức thay đổi, càng thêm âm trầm.
Trần Nho khẽ mỉm cười, chỉ giơ chén rượu lên uống một ngụm.
Những khách khứa khác trong sảnh đều lộ vẻ châm biếm.
Quả nhiên là loại lỗ mãng quê mùa.
Tiểu nhị hắng giọng nói: “Thiếu hiệp, hôm nay không có Thu Lộ Bạch.”
Lãng khách lấy làm khó hiểu, nghi hoặc nói: “Vì sao?”
Tiểu nhị chép miệng, như lười giải thích, nhưng Trần Nho lại mở miệng nói: “Thu Lộ Bạch mỗi tháng chỉ bán một ngày, ngày đó chỉ bán hai canh giờ. E là hôm nay không đúng ngày.”
“Vậy ngày mai thì sao?” Lãng khách hỏi.
Tiểu nhị lắc đầu: “Ngày mai cũng không phải, ngày kia cũng không, ngày kìa cũng không nốt. Tháng này bán ngày mười bốn, còn mười ba ngày nữa. Cứ chờ đi.”
“Không được.” Lãng khách vỗ bàn một cái: “Ta phải uống hôm nay.”
Tiểu nhị sửng sốt một hồi, tiếp đó còn tưởng mình nghe không rõ, nghiêng cổ: “Ngươi nói cái gì?”
Lãng khách cất cao giọng: “Ta phải uống hôm nay.”
Tiểu nhị không giận mà cười, hỏi: “Xin hỏi Điêu Lâu Tiểu Trúc là thiếu hiệp mở hay sao?”
Lãng khách lắc đầu: “Đương nhiên là không phải.”
“Vậy hôm nay không có!” Tiểu nhị hừ lạnh nói.
Trần Nho thấy vậy hỏi lãng khách kia: “Còn chưa hỏi tôn tính đại danh của thiếu hiệp?”
Lãng khách gẩy cọng tóc rủ xuống trán: “Chưa từng làm chuyện hiệp nghĩa, không dám nhận là thiếu hiệp. Tại hạ từ nhỏ không cha không mẹ, tới thì trống không, đi cũng trống không, nên lấy họ Tư Không. Cũng nguyện hóa thành cuồng phong, một đi không về, cho nên ta tên là Tư Không Trường Phong.”
Trần Nho mỉm cười: “Lời giới thiệu này rất có ý văn, suy nghĩ lâu rồi nhỉ?”
Tư Không Trường Phong bị nhìn ra tâm tư, mặt hơi đỏ lên: “Nhìn ra không nói ra, tiên sinh, ngài không phúc hậu rồi.”
Trần Nho dường như rất có hảo cảm đối với Tư Không Trường Phong, tiếp tục hỏi: “Vì sao cứ nhất quyết muốn uống Thu Lộ Bạch?’
Tư Không Trường Phong thở dài: “Lần này ta tới Thiên Khải, muốn gặp một vị bằng hữu. Vị bằng hữu của ta không thích gì khác, chỉ thích rượu ngon. Hắn luôn miệng la hét muốn uống Thu Lộ Bạch ở Thiên Khải Thành, không biết sau khi tới đây hắn đã uống chưa, cho nên muốn mua một bình làm quà gặp mặt. Tiểu nhị, chỗ ngươi không có rượu thật à?”
Tiểu nhị lắc đầu: “Không có.”
“Ai bảo không có.” Có người hiểu chuyện đột nhiên mở miệng, tiện tay chỉ lên nóc nhà, trên nóc nhà treo một bình rượu nhỏ tinh xảo, có vẻ như được chế từ bạch ngọc: “Chẳng phải trên kia có một bình à?”
“Đó là Thu Lộ Bạch?” Ánh mắt Tư Không Trường Phong sáng ngời.
Trần Nho khẽ mỉm cười, nhìn thoáng qua người biết chuyện kia, hắn vốn luôn ôn hòa nhã nhặn nhưng trên người đột nhiên tỏa ra khí thế sắc bén như thanh kiếm. Chén rượu trong tay người nọ nổ tung.
Nhưng Tư Không Trường Phong lại chẳng hề chú ý tới biến hóa đó, chỉ ngẩng đầu lên nhìn bình rượu bạch ngọc kia: “Bao nhiêu tiền?”
Tư Không Trường Phong là người nghèo, nhưng trong bọc hành lý của hắn đang mang theo rất nhiều thảo dược trân quý. Khi tới hắn đã hỏi thăm rõ ràng, tùy tiện lấy một gốc thảo dược ra, đến hiệu thuốc ở Thiên Khải Thành có thể đổi một đống bạc lớn. Một bình Thu Lộ Bạch, chắc không thành vấn đề.
“Không cần tiền.” Câu trả lời của tiểu nhị lại khiến người khác bất ngờ.
“Không cần tiền?” Tư Không Trường Phong cả kinh.
“Chỉ cần ngươi lấy được!” Tiểu nhị lùi sang một bên.
Con ngươi của Trần Nho co chặt lại. Rất hiển nhiên, vừa rồi vị lãng khách này bất kính nên tiểu nhị kia cố ý hãm hại hắn. Lãng khách không biết quy củ của Điêu Lâu Tiểu Trúc, lại không biết Thu Lộ Bạch được bán ra vào ngày nào, đương nhiên cũng biết rượu trong lầu này phải làm sao mới lấy xuống được.
“Cái này có gì khó?” Tư Không Trường Phong tung người nhảy lên cao, giơ tay định nắm lấy bình rượu trong lầu, nhưng cánh tay vừa chạm vào, phía sau đã bị hai võ phu lướt tới, mỗi người đè một bả vai xuống.
“Làm gì vậy?” Sau khi rơi xuống đất, Tư Không Trường Phong rung người, chấn văng hai võ phu kia.
Một võ phu trong đó khẽ nhíu mày: “Ngươi muốn lấy rượu trong lầu?”
“Nếu đã giơ tay, vậy chỉ có thể lấy rượu trong lầu.” Một võ phu khác mở miệng nói.
Tư Không Trường Phong sửng sốt, quay sang nhìn tiểu nhị: “Ngươi lập bẫy?”
Tiểu nhị lắc đầu: “Ta không nói dối. Đây đúng là Thu Lộ Bạch, còn là Thu Lộ Bạch được ủ tới mười hai năm, thế gian chỉ có một bình này. Nhưng nếu muốn lấy, phải dựa vào bản lĩnh mà lấy. Không lấy được thì chỉ cần để lại một thứ. Còn thứ đó là gì...”
“Do ta chọn.” Một nam tử cao lớn đi từ sau bếp ra, hắn có làn da ngăm đen, toàn thân đầy cơ bắp.
“Tạ sư.” Tiểu nhị thối lui sang một bên.
Nam tử được gọi là Tạ sư nhìn Tư Không Trường Phong một cái: “Đã lâu lắm rồi không ai dám tới đoạt rượu, thằng nhãi nhà ngươi gây chuyện gì vậy? Có phải bị lừa gạt không? Sang bên cạnh hóng mát đi, ta không làm khó ngươi, ngươi đi đi.”
Tư Không Trường Phong vung thanh trường thương đặt bên bàn lên, đột nhiên giậm xuống đất một cái: “Thu Lộ Bạch ủ mười hai năm, vị bằng hữu của ta mà nghe được chẳng tươi như hoa. Ta mặc kệ, ta sẽ lấy rượu này. Không đúng, ta sẽ đoạt!”
Tạ sư chắp tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Không Trường Phong: “Ngươi có chắc mình muốn cướp không?”
Tạ sư, bậc thầy cất rượu nhất phẩm của Điêu Lâu Tiểu Trúc hiện tại, đồng thời cũng là người có võ công tối cao trong Điêu Lâu Tiểu Trúc. Năm xưa vô số công tử giang hồ định tới đoạt bình rượu của hắn, đều bị hắn xuất chưởng đánh xuống. Yêu cầu của hắn không cao, chẳng qua là đoạt lấy vũ khí của những người đó mà thôi, nhưng đối với người giang hồ, vũ khí là vật dính liền với thân thể, bị người ta đoạt lấy là sỉ nhục cực lớn. Nhưng rốt cuộc võ công của Tạ sư cao đến đâu, lại khó lòng đánh giá, bởi vì cao thủ đứng trong hàng ngũ tông sư sẽ không tới làm việc ấu trĩ cướp rượu như vậy, thắng chỉ được một bình rượu, thua thì cả đời không ngẩng đầu lên được. Cho nên tới giờ, chịu tới đây, còn cướp được rượu, chỉ có một mình Lý tiên sinh mà thôi.
Người yêu rượu trong thiên hạ, chỉ có Lý Trường Sinh công phu thông thiên cái địa.
Người có võ công thông thiên trên thế gian, cũng chỉ có Lý tiên sinh rảnh rỗi như vậy.
Nhưng ông chỉ sờ bình rượu một cái rồi bỏ đi.
Vì thế bình rượu này luôn để đó, đã treo rất nhiều năm.
Tư Không Trường Phong không biết chuyện này, đương nhiên cho dù có biết thì hắn cũng không sợ.
Tới đã trống không, đi cũng trống không, cũng nguyện hóa thành cuồng phong, một đi không về.
“Đến đây nào!” Tư Không Trường Phong giậm trường thương.
“Thương này không tệ.” Tạ sư ngẩng đầu lên: “Ta muốn.”
“Ngân Nguyệt thương.” Trần Nho uống một ngụm rượu, thản nhiên nói.
Tạ sư nghe lời hắn nói, quay đầu nhìn lại, cả kinh: “Tiên sinh! Thiếu niên này là bằng hữu của tiên sinh?”
Trần Nho buông chén rượu xuống: “Không cần để ý tới ta.”
Quả nhiên thư sinh trung niên kia không phải người bình thường, trong lòng Tư Không Trường Phong đã đoán trước, nhưng hắn không trông mong một người bèo nước gặp nhau có thể tới giúp mình. Hắn vung trường thương, hỏi: “Ta có thể lấy rượu không?”
Tạ sư bước lên trước một bước: “Nếu cần cứ lấy!”
Tư Không Trường Phong vung trường thương, thương xuất như giao long, vẫn là thương pháp Truy Khư thương mà Lâm Cửu truyền thụ, vẫn không đầy đủ, nhưng vượt xa lúc ở Sài Tang Thành. Hiện tại xuất thương, thật như du long.
Nhưng lại bị Tạ sư giơ một tay nắm lấy.