Trong Thái An Đế, Đại Lý tự khanh Thẩm La Hán cầm Trảm Tội Đao đi tới.
Hoàng đế ngồi phía sau Ngũ Tổng Quản và quốc sư Tề Thiên Trần, im lặng không nói gì.
“Lý tiên sinh dẫn theo cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu là Bách Lý Đông Quân, đã rời khỏi thành.” Thẩm La Hán quỳ lạy hành lễ, chậm rãi nói.
Tề Thiên Trần nhẹ nhàng phe phẩy phất trần, thở dài.
“Còn gì nữa?” Hoàng đế bệ hạ truy hỏi.
“Viện giám của Sơn Tiền thư viện là Trần Nho tới Tắc Hạ Học Đường, nói mình là tế tửu vừa nhận chức.” Sau lưng Thẩm La Hán đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Quan viên nhận chức là chuyện trọng đại của triều đình, nào có chuyện tự phong làm quan?
Nhưng hoàng đế bệ hạ lại có vẻ không hề để ý, thần sắc không đổi, tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa?”
Thẩm La Hán suy nghĩ cẩn thận cả nửa ngày, cuối cùng lắc đầu: “Không còn gì khác.”
“Đi rồi, người ấy đi rồi.” Giọng nói của hoàng đế bệ hạ thoáng chút mệt mỏi.
“Vậy... Trần Nho kia thì sao?” Thẩm La Hán hỏi.
“Đại Lý tự khanh mà quản chuyện quan viên nhận chức à?” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, Thẩm La Hán không khỏi run lên cầm cập.
Hoàng đế lại không thèm để ý, bình tĩnh nói: “Hạ chỉ, phong cho người đó làm tế tửu của học đường.”
“Đi!” Lý tiên sinh vung mạnh roi ngựa, cỗ xe ra khỏi cổng Thiên Khải Thành.
Bách Lý Đông Quân cầm nửa bình Thu Lộ Bạch còn lại, có vẻ tiếc nuối: “Ta vừa ủ loại rượu ngon nhất trong cuộc đời ta, đáng tiếc không kịp uống một ngụm.”
“Rượu ngon nhất? Nói hơi sớm rồi.” Lý tiên sinh cười nói.
Bách Lý Đông Quân buông bình rượu xuống, đột nhiên nói: “Tiên sinh, vì sao vị sư phụ Nho Tiên cõi trần của con lại muốn con ủ một bình rượu như vậy? sau đó còn treo trên chỗ cao nhất của Thiên Khải Thành? Lúc ấy con chưa kịp hỏi.”
“Vì món nợ phong tình.” Lý tiên sinh nói đầy ẩn ý: “Khi còn trẻ sư phụ con thích một cô gái, sau đó chia tách, ông ấy nợ cô gái kia một bình Đào Hoa Nguyệt Lạc.”
“Con treo ở đó, bà ấy có thấy không?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói.
“Có, vì cô ấy chính là chủ nhân của Nhạc Phường tam thập nhị các trong Thiên Khải Thành. Đương nhiên sư phụ con sẽ nói với cô ấy, khi nào hắn ta ủ được bình Đào Hoa Nguyệt Lạc, sẽ tự tay mang tới gặp cô ấy, cũng là lúc cưới cô ấy. Nhưng nếu hắn không tới, như vậy sẽ có người giúp hắn treo bình Đào Hoa Nguyệt Lạc đó ở nơi cao nhất trong Thiên Khải Thành, điều này chứng minh hắn đã chết, không nên chờ hắn nữa.” Lý tiên sinh kể lại giai thoại trong chốn võ lâm này, thần sắc bình tĩnh: “Đã nhiều năm rồi, cô ấy đợi hắn tự tay mang bình Đào Hoa Nguyệt Lạc đến, nhưng sau khi đợi lâu, cô ấy lại mong bình rượu kia không xuất hiện trên cây cột.”
Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Thế là con làm sư nương thương tâm rồi.”
“Nếu cô ấy mà nghe tiếng gọi sư nương của con, chắc sẽ vui lắm.” Lý tiên sinh nói.
Trong lúc hai người trò chuyện, xe ngựa đã đi tới bờ sông Dịch Thủy. Bách Lý Đông Quân đột nhiên nghĩ tới một vấn đề cực kỳ quan trọng: “Tiên sinh, ngài còn chưa nói chúng ta rời khỏi Thiên Khải Thành là để đi đâu?”
“Trên đời có một tòa thành, được tôn là phong hoa tuyết nguyệt, đẹp nhất trần gian, chúng ta tới đó. Nó nằm ở phía tây, lần này phải đi hơn ngàn dặm. Vừa hay có thể quan sát mọi chuyện trong thiên hạ.” Lý tiên sinh nói.
Bách Lý Đông Quân quay sang Tư Không Trường Phong: “Quan sát mọi chuyện trong thiên hạ, nghe có vẻ không tệ.’
Tư Không Trường Phong đột nhiên mở miệng nói: “Bách Lý Đông Quân, ta không thể đi theo ngươi rồi.”
Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Vì sao?’
Tư Không Trường Phong nhớ tới người trung niên thích mài thuốc dưới ánh trăng: “Ta còn có ước định với người khác, lần này tới Thiên Khải cũng có chuyện quan trọng trong người. Ta tiễn ngươi tới đây thôi.”
“Dừng.” Lý tiên sinh kéo cương ngựa, dừng lại bên bờ sông Dịch Thủy.
Tư Không Trường Phong nhảy từ trên xe ngựa xuống, chắp tay nói: “Sẽ có ngày gặp lại, nếu viết thư cho ta cứ gửi tới Dược Vương Cốc. Muốn tìm ta cũng tới Dược Vương Cốc kia.”
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ, ném nửa bình rượu Thu Lộ Bạch lâu năm sang, y cười nói: “Vậy ta tặng rượu này cho ngươi. Lần đầu gặp ngươi, trên mũi thương của ngươi có dắt một bình hồ lô đựng rượu, ta thấy thuận mắt nên mới mời ngươi uống. Tương lai cứ treo bình này đi. Ngươi còn phải đợi ở Dược Vương Cốc bao lâu nữa?”
“Nhiều nhất ba năm.” Tư Không Trường Phong trả lời.
“Được, sau khi ra khỏi Dược Vương Cốc nhớ phải tới tìm ta. Ta cũng không biết lúc đó đang ở đâu, nhưng chắc chắn ngươi sẽ tìm được, vì chắc chắn ta sẽ... dương danh thiên hạ!” Bách Lý Đông Quân giơ tay.
“Ta cũng không thua đâu.” Tư Không Trường Phong giơ nắm tay, cụng tay với y một cái rồi xoay người, sải bước về phía Thiên Khải Thành.
Lý tiên sinh nhìn theo bóng lưng Tư Không Trường Phong nói: “Thằng nhóc này, con luôn nói dương danh thiên hạ, vì sao con lại muốn dương danh thiên hạ?”
Bách Lý Đông Quân nhếch miệng cười: “Vì cô gái mà con thích đã nói chờ ngày nào con dương danh thiên hạ, nàng sẽ đến tìm con.”
“Đây là lý do con muốn dương danh thiên hạ đấy à? Không hổ là đệ tử của Nho Tiên.” Lý tiên sinh vung vẩy roi ngựa.
Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Lý do đó còn chưa đủ hay sao? Cho nên tiên sinh, chuyến này ngài phải nghiêm túc dạy ta võ công đứng đắn đấy.”
“Võ công, cái đó thì dễ thôi. Con muốn làm Kiếm Tiên hay làm Đao Tiên?” Lý tiên sinh giọng điệu nhẹ nhàng.
“Con muốn làm Tửu Tiên.” Bách Lý Đông Quân vỗ hai bình rượu lớn bên cạnh.
“Vậy thì dạy con song thủ đao kiếm thuật đi.” Lý tiên sinh nhìn ánh trăng trên bầu trời, miệng lẩm bẩm.
Xe ngựa chậm rãi đi lên trước vài bước rồi đột nhiên dừng lại.
Bách Lý Đông Quân cảm thấy trên người phát lạnh, ngóc đầu ra ngoài tìm kiếm.
Một người đeo mặt nạ cầm trường côn đang đứng cách đó mười trượng, trên người tỏa ra quỷ khí dày đặc.
Người này, Bách Lý Đông Quân không hề xa lạ.
“là ngươi.” Bách Lý Đông Quân kinh ngạc, nhảy từ trên xe ngựa trước. Đây chính là người thần bí từng dạy y nội công Thu Thủy Quyết, sau kỳ thi vào học đường, hắn không hề xuất hiện. Y đã từng đi tìm, nhưng không có manh mối gì.
Người nọ gật đầu: “Là ta, ta tới tiễn.”
“Cơ Nhược Phong.” Lý tiên sinh thở dài: “Ngươi thông minh hơn trong tưởng tượng của ta, lại càng bướng bỉnh.”
Cơ Nhược Phong tháo mặt nạ trên mặt: “Ta muốn biết đáp án, cho nên hôm nay ta nhất định phải tìm hiểu rõ ràng. Có lẽ tiên sinh có thể nói thẳng cho ta đáp án này.”
Bách Lý Đông Quân hoang mang quay đầu lại: “Tiên sinh, người này là...”
“Hắn là đường chủ Bách Hiểu Đường, Cơ Nhược Phong.” Lý tiên sinh vẫn ngồi trên xe ngựa, có vẻ không định đi xuống: “Ngươi muốn biết đáp án thì tự đi mà tìm, chỗ ta không có, ngươi còn lảm nhảm nữa, ta sẽ chém ngươi.”
Bách Lý Đông Quân cau mày, đi lên trước một bước, đặt tay lên trường kiếm Bất Nhiễm Trần: “Tuy ngươi từng dạy võ công cho ta vài ngày, nhưng ân tình là ân tình, nếu ngươi tới chặn đường, đừng trách ta không khách khí.”
“Có ai dám tới cản đường Lý tiên sinh của học đường?” Cơ Nhược Phong cũng đặt tay lên cây côn: “Trừ phi giờ phút này Lý Trường Sinh của học đường đã không còn võ công?”
Lý tiên sinh không hề kinh ngạc, chỉ mỉm cười: “Đúng là ngươi thông minh hơn trong tưởng tượng của ta.”