Không còn võ công?
Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lý tiên sinh ở phía sau, nếu Lý tiên sinh thiên hạ tuyệt thế này không còn võ công, như vậy chỉ dựa vào bản thân liệu có thắng được vị đường chủ Bách Hiểu Đường này không?
Nhưng câu trả lời của Lý tiên sinh vừa rồi có vẻ như đã thừa nhận?
“Thủ Thủy Quyết của ngươi là do ta dạy, ngươi có nghĩ sẽ thắng được ta không?” Cơ Nhược Phong vung cây côn trong tay, chỉ vào Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân liếm mép, đặt tay lên chuôi kiếm: “Không thử thì làm sao biết? Dù sao Tây Sở Kiếm Ca của ta là do Nho Tiên chỉ dạy.”
“Lớn lối đấy.” Cơ Nhược Phong tung người nhảy lên, một côn đánh thẳng xuống, khí thế kinh người, làn nước sông Dịch Thủy vốn phẳng lặng lập tức nổi sóng gió.
Bách Lý Đông Quân lập tức rút kiếm, kiếm quang lóe lên, Bất Nhiễm Trần đã giao chiến với thanh trường côn kia.
Giọng điệu Cơ Nhược Phong thoáng chút kinh ngạc: “Ồ? Ngươi tiến bộ nhiều hơn trong tưởng tượng của ta.”
“Tuổi tác chúng ta xấp xỉ nhau, đừng ra vẻ trưởng bối giáo huấn vãn bối!” Bách Lý Đông Quân gầm lên một tiếng, hất thẳng lên trên, xoay người vung kiếm, kiếm khí nhắm thẳng vào Cơ Nhược Phong.
Cơ Nhược Phong tay phải cầm côn, tay trái nâng nhẹ, đột nhiên vạch một cái.
Chỉ bằng tay không.
Đã gạt phăng luồng kiếm khí ấy đi.
Bách Lý Đông Quân cả kinh: “Như vậy cũng được?”
Cơ Nhược Phong lùi lại phía sau một bước, hạ xuống đất vững vàng, vung trường côn, vạt áo không gió mà bay.
“Đây là chênh lệch tuyệt đối về mặt cảnh giới, không có cách nào.” Lý tiên sinh nhẹ nhàng nói.
Tuy Bách Lý Đông Quân từng đạt tới cảnh giới Tự Tại Địa Cảnh trong lúc đường cùng, nhưng trong tình huống bình thường, y vẫn chỉ là Kim Cương Phàm Cảnh đỉnh phong, còn cách Tự Tại Địa Cảnh một lằn ranh. Còn đường chủ Bách Hiểu Đường Cơ Nhược Phong tuy còn trẻ tuổi nhưng đã là cường giả Tiêu Dao Thiên Cảnh mà thiên hạ đều biết.
“Lấy Kim Cương đấu Tiêu Dao, không sợ phá hỏng tiền đồ tươi sáng hay sao?”
“Đường chủ nói đùa rồi, tiền đồ tươi sáng của ta đang ngồi sau lưng! Ta tránh né mới là phá hỏng.” Bách Lý Đông Quân đánh ra một đóa kiếm hoa, định sử dụng Tây Sở Kiếm Ca mà mình ép đáy hòm. Chẳng qua lần trước đối phó với tên Gia Cát Vân giả mạo, y dùng Tây Sở Kiếm Ca trong lúc đối phương trọng thương nên mới có tác dụng, e là lần này sẽ không có kết quả tốt như vậy.
Cây côn của Cơ Nhược Phong đột nhiên nâng lên, lại đột nhiên giáng xuống.
Bách Lý Đông Quân cách cây côn này tới ba trượng nhưng lại cảm thấy trên lưng như bị đánh một đòn, thân thể ngã thẳng xuống đất, muốn bò dậy nhưng lại cảm thấy một luồng lực lượng cường đại ép thẳng xuống, có làm sao cũng không động đậy được.
“Đã nói rồi mà, đây là chênh lệch tuyệt đối về mặt cảnh giới, không có cách nào.” Lý tiên sinh nói nhẹ như mây gió, cứ như Bách Lý Đông Quân đang quỳ rạp dưới đất không liên quan gì tới mình.
“Tiên sinh.” Bách Lý Đông Quân chống kiếm xuống đất, cố gắng đứng dậy, nhưng có dùng hết toàn lực cũng chỉ miễn cưỡng quỳ một gối dưới đất.
“Sau này đi lại trên giang hồ, phải nhớ kỹ, nếu chiến đấu một chọi một mà kém hai cảnh giới thì cứ bỏ chạy là được, đừng ôm tâm trạng cầu may làm gì. Nếu chỉ chênh lệch có một cảnh giới thì có thể tìm cơ hội, một đòn đoạt mạng. Tự Tại giết Tiêu Dao, lúc trẻ ta cũng từng làm.” Lý tiên sinh vẫn đứng trên góc độ người xem.
Bách Lý Đông Quân đã mệt tới mức mồ hôi đầy đầu, y bất đắc dĩ: “Tiên sinh, con liều mạng như vậy là vì ai?”
“Đi lại trên giang hồ còn phải biết một điều, đó là khi mình có thể chạy thì cứ chạy, không cần lo cho người khác.” Lý tiên sinh tiếp tục nói.
Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Nhưng bây giờ đâu có chạy được.”
Cơ Nhược Phong chậm rãi đi tới, điểm nhẹ cây côn lên lưng Bách Lý Đông Quân, khiến y ngã sấp xuống đất. Cơ Nhược Phong nhìn Lý tiên sinh: “Tiên sinh, có thể nói cho ta đáp án không?”
Lý tiên sinh ngáp một cái, lười nhác dựa vào xe ngựa: “Ngươi còn chưa hỏi cơ mà.”
“Được, tiên sinh. Vấn đề mà ta muốn hỏi là, ngươi là ai?” Cơ Nhược Phong trầm giọng nói.
Lý tiên sinh cười nói: “Ta là Lý Trường Sinh thiên hạ đệ nhất.”
Cây côn của Cơ Nhược Phong nhẹ nhàng điểm ba cái lên vai Bách Lý Đông Quân, Bách Lý Đông Quân chỉ cảm thấy toàn thân như bị kiến bò, đau đớn bằng chết, Cơ Nhược Phong trầm giọng nói: “Lý tiên sinh, xin hãy nghiêm túc trả lời câu hỏi của ta.”
“Bách Hiểu Đường được tôn là thiên hạ bách hiểu, hóa ra là nhờ làm vậy à?” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, Cơ Nhược Phong thu côn, xoay người.
Người tới có gương mặt tuấn tú, nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ quý phái.
Tiểu tiên sinh của học đường, Thiên Khải Lang Gia Vương, cửu hoàng tử họ Tiêu.
Tiêu Nhược Phong.
“Ta còn tưởng lần này Lý tiên sinh chỉ mang theo một mình tiểu đệ tử.” Cơ Nhược Phong nắm chặt trường côn, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
Tiêu Nhược Phong mỉm cười: “Đúng là lần này sư phụ không gọi ta tới, là ta tự tới tiễn sư phụ. Nhưng không ngờ lại gặp Cơ đường chủ ở đây.”
Lý tiên sinh ngáp một cái: “Không cần hàn huyên, rút kiếm thì rút kiếm, vung côn thì vung côn, đánh một trận đi.”
Tiêu Nhược Phong bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiên sinh, có ai đối xử với đồ đệ như ngài không?”
“Chẳng phải lúc ở Điêu Lâu Tiểu Trúc, Tiểu Bách Lý đã giúp con phá tan chướng ngại, lên tới Tiêu Dao Thiên Cảnh à? Con đánh với thằng nhóc đeo mặt nạ này, trước kia tỷ lệ thắng chỉ có một phần mười, giờ ít nhất cũng có ba phần mười, đánh thắng thì con bắt hắn sang năm viết tên con lên Võ Bảng, con muốn viết gì thì viết! Vụ mua bán này không lỗ, đánh thua thì hắn cũng không dám giết con, dù sao con cũng là Lang Gia Vương mà!” Lý tiên sinh lớn tiếng nói.
Tiêu Nhược Phong rút thanh Hạo Khuyết đứng hạng mười trên Kiếm Phổ ra, chỉ vào Cơ Nhược Phong: “Tiên sinh nói có lý, vậy thì đánh thôi.”
“Hạo Khuyết kiếm? Ta có được xem kiếm pháp truyền quốc của họ Tiêu - Liệt Quốc không?” Giọng nói của Cơ Nhược Phong lại toát lên vẻ sung sướng.
“E là không.” Người trả lời là Lý tiên sinh, Lý tiên sinh nói đầy ẩn ý: “Nó luyện Liệt Quốc kiếm pháp không được tốt, ta có một bộ kiếm pháp tên là Thiên Hạ Đệ Nhị, do ta sáng tạo ra từ trước đây rất lâu, ý tưởng lúc đó là ta xưng đệ nhị, ai dám xưng đệ nhất. Nhưng nó không học được bộ kiếm pháp này, trong lúc tức tối lại trở về tự sáng tạo ra một bộ kiếm pháp tên là Thiên Hạ Đệ Tam.”
“Đúng vậy, Thiên Hạ Đệ Tam.” Tiêu Nhược Phong nâng kiếm: “Kiếm thuật trong thiên hạ, sau Lý tiên sinh của học đường là tới ta. Cho nên kiếm pháp này tên là Thiên Hạ Đệ Tam!”
Trường kiếm được vung lên, sóng nổi cuồn cuộn bên bờ sông Dịch Thủy.
Bách Lý Đông Quân chỉ cảm thấy mọi trói buộc trên người lập tức biến mất, điểm mũi chân thối lui tới bên cạnh Lý tiên sinh. Y thở hổn hển hỏi: “Tiên sinh, ai sẽ thắng?’
“Hắn vừa vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, cảnh giới chưa ổn định, không đánh nổi thằng nhóc của Bách Hiểu Đường kia.” Lý tiên sinh nhún vai.
Kiếm khí của Tiêu Nhược Phong cực kỳ cương mãnh, ép xuống như núi Thái Sơn, chỉ trong chốc lát đã khiến Cơ Nhược Phong lùi lại vài chục trượng.
Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Như vậy còn không thắng được?”
Trong lúc trò chuyện, Cơ Nhược Phong đã cầm côn lao ngược trở lại, cũng vung côn đánh xuống.
“Kiếm pháp của ngươi tên là Thiên Hạ Đệ Tam? Côn này của ta tên là Côn Đả Thiên hạ!”
‘Keng’ một tiếng, trường côn đánh lên Hạo Khuyết kiếm, hất văng cả Tiêu Nhược Phong cả kiếm vào lòng sông Dịch Thủy.
Lý tiên sinh thở dài một tiếng: “Chẳng qua chỉ là danh kiếm xếp hạng mười, làm sao so bì được với Vô Cực côn.”