Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 154 - Chương 154. Đại Xuân Bát Thiên

Chương 154. Đại xuân bát thiên

Sáng sớm hôm sau.

Xe ngựa dừng lại bên cạnh một gốc đại thụ, cương ngựa buộc vào cây, Bách Lý Đông Quân tựa người vào xe ngựa ngủ say.

Mặt trời đã lên, Lý tiên sinh mở mắt đúng như ông đã nói đêm qua. Ông nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện không có ai, bèn đứng dậy vén rèm, thấy Bách Lý Đông Quân đang dựa vào xe ngựa ngủ say, tay phải còn cầm kiếm, phát ra tiếng ngáy trầm trầm. Lý tiên sinh mỉm cười, tránh khỏi y, bước từ trên xe ngựa xuống.

Giờ phút này bọn họ đang đứng trong một sơn cốc, xung quanh là cỏ cây um tùm, cảnh tượng rất diễm lệ, đặc biệt là gốc đại thụ bên cạnh cực kỳ sum suê, trên cây có quả dại lớn, trông có vẻ đã chín, chắc chắn rất thơm ngon. Lý tiên sinh giơ tay định hái một quả, nhưng phất phất tay, lại bất đắc dĩ lắc đầu.

Hôm qua là đệ nhất thiên hạ giơ tay là hái được sao trên trời, hôm nay tới hái một quả dại cũng không được.

Lý tiên sinh với bộ dạng thiếu niên tự chế giễu màn thân, đi một vòng quanh sơn cốc rồi ngồi xếp bằng xuống. Ông hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, đột nhiên trong đầu trống trải, suy nghĩ đã vân du ngoài ngàn dặm.

Khoảng hơn một canh giờ sau, một con chim nhỏ từ trong sơn cốc bay ra, đậu xuống đỉnh đầu Bách Lý Đông Quân, kêu khẽ một tiếng. Bách Lý Đông Quân từ từ mở mắt ra, giơ tay xua con chim kia đi, dụi hai mắt, quay lại vén màn che: “Tiên sinh, đến giờ dậy rồi.”

Trong xe ngựa không một bóng người.

Bách Lý Đông Quân vừa rồi còn đang ngái ngủ, giờ phút này lập tức tỉnh táo lại. Y rút phắt thanh Bất Nhiễm Trần ra, xoay người hạ xuống đất, nhưng quan sát kỹ hơn thì phát hiện Lý tiên sinh đang ngồi xếp bằng dưới gốc cây to, toàn thân tỏa ra sương mù, hợp với cảnh sắc núi non tráng lệ nơi đây, nếu người khác nhìn thấy khéo còn tưởng tiên nhân đang tu luyện ở chốn này. Hôm qua dù sao cũng đã tối, tuy Bách Lý Đông Quân chứng kiến thần tích phản lão hoàn đồng của Lý tiên sinh nhưng không thấy rõ như giờ phút này, cả làn da và thần thái của Lý tiên sinh không khác lắm so với bản thân, thậm chí còn có vẻ trẻ trung hơn một chút. Điều duy nhất không hề thay đổi là mái tóc trắng kia, vẫn không tìm thấy chút sắc đen nào. Bách Lý Đông Quân vừa trầm trồ kinh ngạc vừa không dám quấy nhiễu chuyện tu hành của Lý tiên sinh. Y tra kiếm vào vỏ, ngẩng đầu lên nhìn cây đại thụ, ngón tay búng nhẹ, một quả cây lớn rơi xuống, y giơ tay đón lấy, cắn một cái, nước quả giàn dụa.

“Ngọt quá.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.

Lý tiên sinh nhíu mày, như thấy được cảnh tượng trước mắt, liếm môi. Nhưng Bách Lý Đông Quân thò đầu lại gần, phát hiện Lý tiên sinh vẫn nhắm nghiền hai mắt, y giơ tay vẫy vẫy, đối phương vẫn không có phản ứng gì. Bách Lý Đông Quân cảm thấy chán ngắt, tung người nhảy lên gốc đại thụ, tựa lưng vào thân cây nghỉ ngơi tiếp. Tới khi y tỉnh lại đã là giữa trưa. Bách Lý Đông Quân nhảy từ trên cây xuống, nhìn về phía Lý tiên sinh, phát hiện Lý tiên sinh cũng mở mắt ra.

“Tiên sinh.” Bách Lý Đông Quân vội vàng hành lễ.

“Trái cây ngon không? Không lấy cho sư phụ một quả à?” Lý tiên sinh hỏi.

Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Sư phụ, ngài thấy à?”

“Con có thể hỏi ta một câu. Con có chắc mình muốn hỏi câu này không?” Lý tiên sinh vẫn ngồi xếp bằng, không định đứng dậy.

Bách Lý Đông Quân vội vàng tung người nhảy lên, hái một quả cây cực lớn, đưa cho Lý tiên sinh. Lý tiên sinh quan sát quả cây này, gật đầu hài lòng: “Con có thể hỏi rồi.’

Bách Lý Đông Quân tới bên cạnh Lý tiên sinh, cũng ngồi xếp bằng: “Tiên sinh, ngài là thần tiên thật à?”

“Thần tiên, thế nào là thần tiên?” Lý tiên sinh cười nói: “Mọc cánh thành tiên, ngao du thiên địa, đó là thần tiên trong lòng thế nhân. Tuy khinh công của ta rất tốt, nhưng không thể nhảy cao bằng một ngọn núi; tuy nội công của ta rất mạnh, nhưng một chưởng cũng chỉ nhấc được một con sông; tuy kiếm thuật của ta rất cao, nhưng giết một vạn người thì mũi kiếm cũng gãy.”

“Tiên sinh, sao bây giờ ngài lại khiêm tốn như vậy?” Bách Lý Đông Quân lấy làm khó hiểu: “Rõ ràng ngài đã phản lão hoàn đồng, hơn nữa theo lời tiên sinh thì năm nay ngài đã sống hơn một trăm tám mươi tuổi. Con người làm sao sống được hơn một trăm tám mươi tuổi?”

“Con người làm sao lại không sống được hơn một trăm tám mươi tuổi? Núi Hoàng Long có một vị đạo nhân, tu được thuật trường sinh, khi về cõi tiên cũng đã một trăm bảy mươi tuổi, mặt mày vẫn thiếu niên. Ta chỉ hơn ông ta có mười mấy năm mà thôi. Đại đạo trong thế gian, tu được trường sinh thôi, có gì đáng kinh ngạc.” Lý tiên sinh cười.

Bách Lý Đông Quân vỗ đùi: “Tiên sinh, ngài lại ra vẻ rồi! Đối tượng mà ngài nói chẳng khác nào thần tiên, chúng ta chỉ nghe chứ chưa từng thấy, nhưng ngài vẫn sống sờ sờ trước mặt chúng ta. Ngài cứ thế bước đi, rồi biến thành dáng vẻ hiện giờ... còn trẻ trung hơn cả con.”

“Muốn biết ta làm thế nào không?” Lý tiên sinh hỏi.

“Tiên sinh đồng ý nói?” Bách Lý Đông Quân vui vẻ nói.

“Không phải chuyện gì ghê gớm. Khi còn trẻ sư môn của ta là núi Hoàng Long, học được một môn võ công, môn võ công này rất khó luyện thành. Vị đạo nhân một trăm bảy mươi tuổi mới về cõi tiên đã luyện thành, ta cũng luyện được. Tên của võ công đó chỉ có một chữ, là ‘Xuân’.” Lý tiên sinh chậm rãi nói.

“Gọi là Xuân?” Bách Lý Đông Quân cả kinh.

Lý tiên sinh giơ tay gãi trái, có vẻ nghi ngờ không biết chuyến này mang tên đệ tử này theo là đúng hay sai.

Bách Lý Đông Quân phát hiện Kỳ Môn Độn Giáp đúng, lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Sư phụ, ngài nói tiếp đi.”

“Không phải xuân trong mùa xuân mà là xuân trong cây đại xuân. Đời Thượng cổ có giống cây Đại Xuân, lấy tám nghìn năm làm mùa xuân, tám nghìn năm làm mùa thu. Đây mới là ý nghĩa của từ ‘Xuân’ đó. Sau khi luyện được môn võ công này, lấy ba mươi năm làm kỳ hạn, cứ ba mươi năm lại khôi phục dung nhan một lần. Còn một năm sau khi phản lão hoàn đồng, công lực mất hết, phải tu luyện lại công pháp này mới có thể khôi phục công lực. Cho nên nếu bây giờ ta vẫn ở Thiên Khải Thành, một khi chuyện này bại lộ, chắc chắn thằng nhóc họ Tiêu đó sẽ phái Ngũ Đại Tổng Quản, Lục Đại Gian Tặc gì đó tới giết ta. Cho nên ta phải rời khỏi Thiên Khải Thành, cho nên...” Lý tiên sinh liếc mắt nhìn Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Tức là tiên sinh dẫn con theo là để bảo vệ con?”

“Thông minh đấy.” Lý tiên sinh vỗ vai Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ: “Vì sao lại là con? Võ công của con thấp nhất, cũng thiếu kinh nghiệm nhất.”

“Lấy ba mươi năm làm kỳ hạn, mỗi ba mươi năm phải sống với thân phận mới. Ta và bọn họ quen biết đã lâu, có quá nhiều thứ không thể dứt bỏ. Nếu bọn họ ở cạnh, như vậy ta vẫn là Lý Trường Sinh. Ta không thích thế, cho nên ta chọn con.”

Bách Lý Đông Quân cái hiểu cái không ‘ừm’ một tiếng: “Vậy tiên sinh, rốt cuộc lần này chúng ta đi đâu?’

Lý tiên sinh lấy từ trong lòng ra một cái bàn đồ, trải bản đồ ra, ông giơ một ngón tay chỉ vào một điểm trên bản đồ: “Nơi này, Tuyết Nguyệt thành.”

“Tuyết Nguyệt thành?’

“Đúng vậy, hạ quan phong, thượng quan hoa, Thương sơn tuyết, Nhĩ Hải nguyệt.”

(Gió ở Hạ Quan, hoa trong Thượng Quan, tuyết tại Thương sơn, trăng trên Nhĩ Hải.)

 

Bình Luận (0)
Comment