Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 155 - Chương 155. Đi Thẳng Về Tây

Chương 155. Đi thẳng về tây

Thần Châu to lớn như vậy, phía bắc của Bắc Ly là Bắc Man, nơi đó là nhất trọng thảo nguyên bao la rộng lớn, mùa đông giá rét kéo dài, mùa hè thì cát vàng phủ đầy trời, nghe nói không tới một nửa số trẻ em bình thường có thể sống tới lúc thành niên. Tây bắc của Bắc Man và Bắc Ly còn có một vùng đất nhỏ hẹp, nơi đó là vạn trượng băng nguyên, càng ít dấu chân người. Phía nam của Bắc Ly là Nam Quyết lại là cả năm không có mùa đông, khí hậu nóng nực ẩm ướt, rất nhiều người sống cả đời cũng không thấy được một trận tuyết. Phía tây của Bắc Ly là ba mươi hai Phật quốc Tây Vực, nơi đó đất đai cằn cỗi, nghe nói đi tiếp về tây là có một đại lục nhưng chưa bao giờ thấy có người đi ra. Còn phía đông Bắc Ly là Ly Hải mênh mông, trên Ly Hải có đảo quốc nhỏ lẻ, cư dân nơi đó sống trên biển quanh năm suốt tháng, chưa từng tới đại lục. Phía cuối của Ly Hải là hòn đảo của tiên nhân, đi qua đảo tiên nhân là thấy được động thiên khác.

Cho nên trên Thần Châu đại lục, nếu muốn thấy được gió tuyết bốn mùa, núi sông hùng vĩ, chỉ có một mình Bắc Ly là thỏa mãn được nguyện vọng này. Lý tiên sinh mở bức bản đồ ra, nói là bản đồ nhưng càng giống một bức tranh được cuộn tròn, vì trên đó không đánh dấu từng tòa thành trọng yếu mà là những nơi có cảnh sắc tươi đẹp nhất Bắc Ly. Có điều Bách Lý Đông Quân xưa nay sinh sống ở Càn Đông Thành là thành lớn phía tây, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói tới ‘Tuyết Nguyệt thành’.

Y đánh xe đi thẳng về phía tây, không nhịn được hỏi Lý tiên sinh đang ngồi trong xe nghỉ ngơi: “Tiên sinh, Tuyết Nguyệt thành có phải tiên sinh bịa ra không? Dù sao ông nội con cũng là Trấn Tây Hầu, nhưng chưa từng nghe tới Tuyết Nguyệt thành này.”

“Thế giới vô biên, chuyện lạ nào cũng có, ngay cả hoàng đế Bắc Ly còn không biết trong thế gian này còn bao nhiêu tòa thành tuyệt diệu, huống chi là ông nội con. Hơn nữa tới Tuyết Nguyệt thành phải qua một tòa Đăng Thiên các. Phía ngoài Đăng Thiên các vẫn là phàm thành, qua Đăng Thiên các mới có thể thấy Tuyết Nguyệt.” Giọng nói của Lý tiên sinh vẫn hơi suy yếu nhưng lộ rõ vẻ vui mừng.

“Sư phụ, đằng trước có ngôi miếu, hay là chúng ta vào đó nghỉ ngơi một chút?” Bách Lý Đông Quân lau mồ hôi dính đầy trên đầu mình, bình thường y thường xuyên thức ngựa vung roi, nhưng đây là lần đầu đánh xe ngựa, đi nửa ngày đã cảm thấy mệt mỏi.

“Được.” Lý tiên sinh gật đầu, lúc này bản thân ông cũng đang suy yếu, không thích hợp để đi đường xóc nảy trong thời gian dài.

Hai người xuống khỏi xe ngựa, Bách Lý Đông Quân đỡ Lý tiên sinh vào trong miếu, căn miếu đã rách nát không chịu nổi, tượng đá loang lổ. Bách Lý Đông Quân dọn sạch một khoảng nhỏ để Lý tiên sinh ngồi rồi vội vàng lấy túi rượu bên người ra đổ một ngụm vào miệng. Trong túi rượu đương nhiên là bình Thu Lộ Bạch mà y đoạt được từ Điêu Lâu Tiểu Trúc. Y uống xong lau khóe miệng: “Sư phụ, nếu cứ đi về phía tây, có tới Càn Đông Thành chơi không?”

Lý tiên sinh trong hình dạng thiếu niên mỉm cười nói: “Không cần. Càn Đông Thành có gì thú vị, ta dẫn con tới nơi còn thú vị hơn Càn Đông Thành. Cũng trên đường đi thôi.”

“Ở đâu?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc hỏi.

“Nơi đó được tôn là võ công đệ tam, hạ độc đệ nhị, ám khí đệ nhất.” Lý tiên sinh chậm rãi nói.

Bách Lý Đông Quân cả kinh: “Đường môn?”

Thà chọc Diêm La, đừng trêu Đường môn.

Tam đại thế gia trên giang hồ, Giang Nam Phích Lịch Đường giỏi sử dụng hỏa khí, tính cách phóng khoáng, có uy tín rất cao trong giới võ lâm. Lão Tự Hào Ôn gia dùng độc đi khắp thiên hạ, hành xử lại kín tiếng khiêm nhường, rất ít người qua lại trong giang hồ. Hai nhà này tuy có thực lực hùng hậu nhưng người trong giang hồ lại cực kỳ kính trọng. Còn Đường môn lại khác, thế nhân kính họ, nhưng cũng sợ họ. Vì người của Đường môn hành xử tàn nhẫn, làm việc quyết liệt đến cùng, mà lại khó phòng khó trốn, người thường tránh còn chẳng kịp huống chi là đến bái kiến riêng. Nếu là Lý tiên sinh trước kia nói câu này, đương nhiên Bách Lý Đông Quân sẽ không hề nghi ngờ, nhưng Lý tiên sinh của bây giờ, khéo còn bị Đường môn ăn tươi nuốt sống mất?

Lý tiên sinh nhìn ra suy nghĩ trong mắt Bách Lý Đông Quân, cười nói: “Đường môn không đáng sợ như trong tưởng tượng của con đâu. Bây giờ tiên sinh của con cũng không kém cỏi như con tưởng tượng. Nhưng đương nhiên ta không thể xuất hiện với thân phận Lý tiên sinh, đúng rồi, con nói xem đời này ta nên dùng cái tên nào?”

“Tiên sinh muốn đổi tên?” Bách Lý Đông Quân gãi đầu.

“Đúng vậy, ba mươi năm của Lý tiên sinh đã kết thúc. Con nói xem, ta cũng lấy họ kép nhé? Hay là họ Nam Cung đi, Lý tiên sinh tuy nắm giữ thư viện đệ nhất thiên hạ nhưng hành xử ngông cuồng bá đạo, không giống thư sinh. Lần sau ta muốn làm người nho nhã, ấm áp dịu dàng như làn nước mùa xuân, thế thì gọi là Nam Cung Xuân Thủy đi. Bách Lý, cái tên này thế nào?” Lý tiên sinh đột nhiên hỏi.

Khóe miệng Bách Lý Đông Quân giật giật: “Tùy tiện vậy à?”

“Đặt tên chú trọng ở chỗ thống khoái, từ mai trở đi đừng gọi ta là tiên sinh nữa, gọi ta là Xuân Thủy huynh đi. Sau này ta sẽ là Nam Cung Xuân Thủy, là bằng hữu mà con quen biết khi đi du lịch trong giang hồ.” Lý tiên sinh chính thức sửa tên thành Nam Cung Xuân Thủy, cất cao giọng cười dài: “Cứ như vậy đi!”

“Tiền... Nam Cung huynh.” Bách Lý Đông Quân khó khăn lắm mới thay đổi cách xưng hô: “Nhưng ta vẫn không hiểu, vì sao chúng ta lại tới Đường môn?”

Nam Cung Xuân Thủy vừa dứt khỏi hứng thú trong chuyện đổi tên, nghe câu hỏi của Bách Lý Đông Quân, nghiêm mặt nói: “Vì Đường môn có một thứ thuốc mà ta cần, có thứ thuốc kia, ta có thể khôi phục nhanh hơn một chút. Nếu đã tiện đường, sao không tới lấy?”

Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Đường môn có chịu cho chúng ta không?”

“Đương nhiên là không.” Nam Cung Xuân Thủy cười nói: “Đường môn là nơi nào? Giết người không chớp mắt, ăn thịt không nhả xương, làm sao lại vô duyên vô cớ cho chúng ta thứ thuốc quý giá như vậy được. Đương nhiên là lấy rồi.”

“Lấy?” Bách Lý Đông Quân lặp lại chứ này đầy ẩn ý.

“Người đọc sách không nói đoạt, không nói trộm. Chuyện của người đọc sách luôn là lấy.” Nam Cung Xuân Thủy giọng điệu bình tĩnh.

Bách Lý Đông Quân uống một ngụm rượu, chắc là cho thêm can đảm, dù sao khi còn nhỏ hắn đã được người mẹ xuất thân từ Ôn gia dạy cho một đạo lý: Sau này con mà gặp được một người họ Đường trên giang hồ, nếu có thể đi vòng qua một con đường thì vòng qua một con đường, vòng qua một tòa thành thì vòng qua một tòa thành. Nhưng y vẫn không không thấy tin tưởng: “Sư phụ... à không, Nam Cung huynh, ta nên lấy thế nào?”

“Bây giờ đương nhiên ngươi không làm được, còn phải đi vài trăm dặm nữa, ta dạy võ công cho ngươi.” Nam Cung Xuân Thủy nói.

Bách Lý Đông Quân nghi ngờ nhìn hắn một cái: “Ngươi định dạy ta võ công? Nhưng ngươi...”

“Võ công của ta tạm thời bị phế, nhưng võ công trong đầu vẫn còn nguyên.” Nam Cung Xuân Thủy vung nhẹ ống tay áo: “Tới đây, ngươi nói xem ngươi am hiểu nhất là võ công gì?’

Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một hồi: “Tây Sở Kiếm Ca và Thu Thủy Quyết?”

“Không sai, kiếm thuật tuyệt thế, nội công tuyệt thế. Còn có là thân thể dược tu nhờ rượu thuốc. Nhưng vì sao ngươi lại... yếu như vậy?” Nam Cung Xuân Thủy trừng mắt.

Bách Lý Đông Quân trong lòng phát lạnh, cánh tay vô thức nắm lấy kiếm.

Tiếp đó Nam Cung Xuân Thủy bật cười, không khí vốn nặng nề bỗng thư thái ra như làn nước mùa xuân, hắn lắc đầu: “Ngươi chưa bao giờ đi đường, hôm sau đã biết bay. Nhưng như vậy thì bay được cao bao nhiêu, bay được bao lâu?”

 

Bình Luận (0)
Comment