Nếu là ở Càn Đông Thành, có lẽ giờ phút này tiệm rèn đã bị Bách Lý Đông Quân đập nát, nhưng dù sao lúc ở Thiên Khải Thành đã thấy cảnh trên trời còn có trời, hiện giờ tính tình của Bách Lý Đông Quân đã tốt hơn nhiều. Y miệng cười nhưng trong không cười: “Vị thợ rèn sư phụ này khinh thường cảnh giới Kim Cương của chúng ta như vậy? Chẳng hay ngài là cảnh giới ?”
“Không phải ta khinh thường cảnh giới Kim Cương, ta chỉ khinh thường cảnh giới Kim Cương của ngươi thôi.” Thợ rèn nhấc chân giậm mạnh xuống đất, khiến toàn bộ khoảng sân rung chuyển: “Vì ta cũng là cảnh giới Kim Cương.”
Nam Cung Xuân Thủy khẽ mỉm cười, Bách Lý Đông Quân lại cực kỳ kinh ngạc, khoảnh khắc vừa rồi thợ rèn bộc phát khí thế vượt xa mình, sao mới là cảnh giới Kim Cương?”
“Thế nhân đều cho rằng nhất phẩm tứ cảnh là có thể phân chia võ học trong thiên hạ, đúng là vớ vẩn. Ta chẳng qua chỉ là một phàm nhân hết sức bình thường, không đến Tiêu Dao, không thể Tự Tại, chỉ có thân thể kim cương đao kiếm chém không rách này. Thằng nhóc, ngươi muốn khiêu khích ta! Còn sớm ba mươi năm!” Thợ rèn đột nhiên hít một ngụm thuốc, phả mạnh ra.
Bách Lý Đông Quân bị khí thế này chấn nhiếp, trong lúc nhất thời không biết trả lời ra sao.
“Bách Lý Đông Quân, vị này chính là Binh Thần La Thắng.”Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên nói, giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng tùy ý, nhưng chỉ một câu nói này lại khiến bầu không khí vốn căng thẳng bỗng hòa hoãn trở lại.
Bách Lý Đông Quân thở hổn hển: “Nổi tiếng lắm à?”
Người được gọi là Binh Thần La Thắng đột nhiên trợn trừng hai mắt, giơ tẩu thuốc ra vẻ định nện xuống.
Nam Cung Xuân Thủy nghi hoặc nói: “Một trong ba đại sư rèn binh khí giỏi nhất thiên hạ, Binh Thần La Thắng tiếng tăm lẫy lừng, ngươi chưa từng nghe tới à?”
Bách Lý Đông Quân vẻ mặt vô tội: “Sao ta phải nghe?”
La Thắng đột nhiên mỉm cười, không biết là tức tới mức bật cười hay là cảm thấy Bách Lý Đông Quân quá nực cười, tóm lại trong tiếng cười của hắn lộ rõ vẻ lạnh lẽo: “Được! Được! Lý Trường Sinh thu nhận một đệ tử tốt đấy!”
Nam Cung Xuân Thủy thở dài: “La Binh Thần không biết rồi, vị Bách Lý huynh này lần đầu gặp Lý tiên sinh còn nói muốn đánh cho Lý tiên sinh một trận! Đơn giản là đối phương uống thứ rượu mà hắn thích nhất ngay trước mặt hắn.”
La Thắng liếc mắt nhìn Bách Lý Đông Quân một cái, sắc mặt hòa hoãn lại: “Lá gan không nhỏ?”
“Cho nên La Binh Thần, không phải hắn cố ý khiêu khích, chỉ là hắn...” Nam Cung Xuân Thủy gõ nhẹ lên đầu: “Chỗ này không được tốt lắm.’
La Thắng hít xong ngụm khói cuối cùng, cắm tẩu thuốc vào eo, đột nhiên thay đổi đề tài: “Nói đi, các ngươi tới tìm ta để làm gì? Chắc cái gã Lý Trường Sinh ấy lại bố trí chuyện tốt gì cho ta hả.”
“Lý tiên sinh nhờ ngài rèn cho vị Bách Lý Đông Quân này một thanh đao.” Nam Cung Xuân Thủy cười nói.
La Thắng nghe vậy cười lạnh: “Đúng là không khách khí.”
“La Binh Thần, đây là Lý Trường Sinh tặng cho ngài.” Nam Cung Xuân Thủy lấy từ trong lòng ra một tấm ngọc bội đưa cho La Thắng.
La Thắng thấy tấm ngọc bội kia, đột nhiên như thất thần, nhìn một hồi lâu rồi mới chậm rãi đưa tay ra đón lấy, ngây ngốc cả nửa ngày, chậm rãi nói: “Cái này... là cô ấy để lại?’
“Lý tiên sinh nói, ông ấy cũng tìm ra lâu.” Nam Cung Xuân Thủy nói đầy ẩn ý.
La Thắng vội vàng cất tấm ngọc bội đó vào trong lồng ngực, đồng thời ý thức được mình vừa thất thố, khẽ ho khan một tiếng, sửa sang lại vạt áo, nhìn sang Bách Lý Đông Quân: “Thằng nhãi này có một thanh kiếm cấp Tiên Cung còn chưa đủ à, còn định lấy một thanh đao ở chỗ ta, xem ra định học song thủ đao kiếm thuật của Lý Trường Sinh đây mà. Song thủ đạo kiếm thuật của hắn, đao thuật thì chú trọng bá đạo ngang ngược, kiếm thuật thì nhẹ nhàng thanh thoát, một trọng một khinh, hợp lực vô địch. Thanh kiếm cấp Tiên Cung của ngươi hợp với mấy chữ nhẹ nhàng thanh thoát, vậy ta sẽ tặng ngươi một thanh đao đủ ngang ngược bá đạo.”
Bách Lý Đông Quân còn chưa kịp nói gì, Nam Cung Xuân Thủy đã lên tiếng trước: “Xem ra La Binh Thần còn trữ hàng.”
“Năm ngoái có người đưa một khối thiên thạch tới, ta dùng nó rèn một cặp đao kiếm. Kiếm đã tặng người, đao vẫn còn.” La Thắng về phòng, tiếp đó khiêng một cái rương gỗ dài ra. Hắn đi tới trước mặt hai người, đặt cái rương gỗ xuống, tạo ra một tiếng rầm.
“Xem ra không hề nhẹ.” Nam Cung Xuân Thủy tấm tắc cảm thán.
La Thắng xuất chưởng đập vỡ nắp rương gỗ, lấy từ bên trong ra một thanh trường đao, ném thẳng cho Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân vội vàng giơ tay đón lấy, nhưng suýt không bắt được, thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất. Y dốc hết sức vung lên, kinh ngạc nói: “Nặng vậy à!”
Chỉ thấy thanh đao rèn từ thiên thạch kia toàn thân đen nhánh, bản to và rộng, hoàn toàn ngược lại với thanh Bất Nhiễm Trần mềm mại nhẹ nhàng. Bách Lý Đông Quân tùy ý vung lên, dao phong lạnh lẽo thấu xương lập tức lưu lại một vệt dài dưới đất.
“Thanh đao này tên là gì?” Bách Lý Đông Quân vui vẻ nói.
“Ta khác với cái gã trong Kiếm Tâm Trủng, thời khắc binh khí được rèn xong, nó đã không liên quan gì tới người tạo ra nó. Nó tên là gì, nên do người dùng tự đặt.” La Thắng trầm giọng nói.
Nam Cung Xuân Thủy lắc đầu cười khẽ: “La Binh Thần không lúc nào quên tranh cãi với Lý Tố Vương của Kiếm Tâm Trủng.”
“Ai tranh cãi với hắn! Ta chỉ ngứa mắt với cái kiểu ra vẻ phong nhã của hắn. Kiếm chính là kiếm, còn đặt cái gì mà Thính Vũ Quan Tuyết Vọng Hoa Văn Phong, Phong Nhã tứ kiếm, xì! Mắc mửa!” La Thắng cả giận nói.
Bách Lý Đông Quân đặt thanh trường đao kia trước mặt, bàn tay phất nhẹ, có vẻ yêu thích không nỡ rời: “Nếu kiếm của ta tên Bất Nhiễm Trần, vậy thì thanh đao này gọi là...”
“Gọi là...”
“Gọi là......”
Bách Lý Đông Quân bỗng cảm thấy hối hận vì năm xưa quá lười đọc sách, nếu Tạ Tuyên ở đây, khéo còn đặt được mười mấy cái tên, còn y chẳng biết nói gì tiếp.
“Tẩy tẫn duyên hoa kiến bản tâm, hồng trần thâm xử bất nhiễm trần. Cứ gọi đao của ngươi là Tẫn Duyên Hoa đi.” Có lẽ Nam Cung Xuân Thủy không nhìn nổi nữa, mở miệng đề nghị.
“Được, thế thì gọi là Tẫn Duyên Hoa đi!” Bách Lý Đông Quân thu hồi trường đao, hài lòng gật đầu.
“Nếu hôm nay đã nhận được đao, như vậy phụng lệnh Lý tiên sinh, từ nay trở đi ngươi không cần luyện bộ ‘Tú Kiếm Thập Cửu Thức’ kia nữa, bắt đầu luyện đao pháp thôi.” Nam Cung Xuân Thủy nói.
Bách Lý Đông Quân vui vẻ: “Đao pháp gì?”
“Cầm lấy.” Nam Cung Xuân Thủy lấy từ trong lòng ra một quyển đao phổ ném sang.
Bách Lý Đông Quân giơ tay nhận lấy đao phổ, chỉ thấy bên trên viết năm chữ - ‘Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao’.
Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao và Đại La Hán Quyền, Tú Kiếm Thập Cửu Thức, được đặt song song trên giang hồ, ba loại võ học rác rưởi.
Đao pháp có tổng cộng tám mươi thức, nghe nói sau khi luyện thành...
Đánh con gà thì không thành vấn đề.
Ngay cả Binh Thần La Thắng cũng không thể chấp nhận nổi, lớn tiếng cười nhạo: “Lý tiên sinh lại đi dạy hắn cái này à? Thằng nhóc, không phải ta châm ngòi khích bác, chắc chắn là lần trước ngươi nói muốn đánh hắn, hắn ôm hận nên cố ý trêu chọc ngươi đó.”
Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu nói: “Có đao pháp nào lợi hại hơn chút không?”
“Ngũ Hổ Đoạn Sơn, không đủ uy phong? Thiếu khí phách hay sao?” Nam Cung Xuân Thủy lắc đầu thở dài: “Đợi ngươi luyện mấy ngày rồi tới so chiêu với Binh Thần La Thắng, ngươi sẽ hiểu đạo lý trong đó.”
Bách Lý Đông Quân gật đầu cái hiểu cái không, La Thắng lại hơi nhíu mày, đột nhiên suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Nam Cung Xuân Thủy, lên tiếng: “Cái gì! Các ngươi lấy đao rồi còn không chịu đi, định ở lại chỗ ta à?”