Trời chiều đã ngả về tây.
Trong trấn tràn ngập mùi đồ ăn, khu trấn vốn khá huyên náo bỗng trở nên tĩnh lặng. Quầy rèn họ La ngày thường vang vọng tiếng rèn sắt cũng không còn một bóng người. Trong khoảng sân phía sau lò rèn lại có thêm hai vị khách, ba người ngồi bên bàn đá, trước mặt là vài món ăn nhỏ không đáng chú ý và một bình rượu trong càng không bắt mắt.
La Thắng buồn bực rót một chén rượu: “Các ngươi định ở mấy ngày?”
“Ba ngày.” Nam Cung Xuân Thủy lặng lẽ ngồi đó, không uống rượu cũng không ăn gì.
“Ba ngày, không làm trễ nải chuyện đi đường à?” Bách Lý Đông Quân không nhịn được hỏi hắn.
Nam Cung Xuân Thủy âm thầm thở dài trong lòng: Ta tìm quyền sư hiếm có trong thiên hạ giúp ngươi luyện tập, ngươi còn ngại thời gian quá dài? Hắn lắc đầu: “Từ đây tới Đường môn không xa, đại hội thử độc còn một thời gian mới bắt đầu, không vội.”
La Thắng bực bội bĩu môi: “Các ngươi ở lại đây làm gì?”
“Lý tiên sinh luôn miệng khen tiên sinh quyền pháp hơn người, ta bị thương, không thể so chiêu với Bách Lý huynh, cho nên phải làm phiền La Binh Thần.” Nam Cung Xuân Thủy chậm rãi nói.
La Thắng ném một hạt đậu phộng vào miệng, nhìn Bách Lý Đông Quân với vẻ khinh thường: “Hắn ấy à? Bảo ta thử đòn với hắn, không sợ đánh chết hắn à?”
Bách Lý Đông Quân rót cho mình một chén rượu, cầm lấy uống một hơi cạn sạch. Nhưng vừa đổ vào miệng y đã nhận thấy không đúng, thứ này hoàn toàn khác với rượu gạo mà y uống trong trấn ban sáng, đây là Thiêu Đao Tử thật sự, vị nồng đậm, sắc như đao, người tửu lượng bình thường chỉ uống một ngụm là ngủ cả đêm. Nhưng Bách Lý Đông Quân là ai? Uống xong một chén Thiêu Đao Tử mà mặt chỉ hơi hồng lên, không những không sợ, ánh mắt còn toát lên vẻ hưng phấn: “Rượu mạnh thật, từ khi rời khỏi Càn Đông Thành, đã lâu không uống thứ rượu như vậy.”
La Thắng rất hứng thú nhìn y: “Không chịu được thì đừng cố.”
“Lại nào.” Bách Lý Đông Quân lại rót cho mình một chén, chạm chén với La Thắng một cái rồi uống sạch.
Nam Cung Xuân Thủy lặng lẽ rót một chén nước cho bản thân.
Gặp gỡ tri kỷ, ngàn chén vẫn ít.
Có lẽ hai người vốn ngứa mắt với nhau, nhưng nhờ rượu này lại trở thành bạn tốt.
“Thật khó tưởng tượng, ngươi còn trẻ tuổi mà tửu lượng cao như vậy. Sau khi chuyển tới cái trấn nát này, chỉ có thể uống thứ rượu gạo nhạt thếch kia. Cuối cùng ta không chịu nổi nữa, tự mình ủ rượu. Hậu sinh, ngươi nói xem Thiêu Đao Tử mà ta ủ ra sao?” La Thắng uống xong năm chém Thiêu Đao Tử nhưng chỉ hơi say.
Mặt mày Bách Lý Đông Quân đã ửng đỏ, hắn buông bát rượu lắc đầu nói: “Rượu không được, ủ quá sơ sài.’
La Thắng không giận mà cười, gật đầu liên tục: “Tay vung búa, lại đi ủ rượu, sao lại có thể không sơ sài được.”
Bách Lý Đông Quân lại uống một ngụm, vẫy tay nói: “Rượu tuy sơ sài, nhưng lại có khí chất. Uống rượu là biết chủ, La Thắng tiên sinh, ngài được tôn là Binh Thần, rượu của ngài lại rất hào hùng!”
La Thắng cao giọng cười dài: “Ha ha ha ha! Được! Quả nhiên giang hồ vẫn là giang hồ khi xưa, thiếu niên đã già sẽ có thiếu niên mới.”
Bách Lý Đông Quân giơ bát rượu với vầng trăng trên không trung, ánh mắt đã có vẻ mơ màng, y cười dài: “Không!”
La Thắng sửng sốt.
Nam Cung Xuân Thủy vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.
“Thiếu niên chân chính, sẽ không già!” Bách Lý Đông Quân giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên mở miệng: “Hôm nay uống đủ rượu rồi, đi đường suốt mấy ngày, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi.”
Sau khi Bách Lý Đông Quân nói xong câu vừa rồi, ánh mắt La Thắng hơi ảm đạm, hắn gật đầu: “Cũng được.”
Bách Lý Đông Quân đang cao hứng, đương nhiên không đáp ứng: “Không được không được, nữa nào! Mới vào bữa rượu, sao lại để khách khứa đi hết được! Binh Thần lão gia, chúng ta đánh quyền đi!”
“Đánh quyền thì không cần, hay là luyện quyền chút đi.” Nam Cung Xuân Thủy cười nói.
La Thắng khẽ nhíu mày: “Hình như ngươi đã chuẩn bị sẵn rồi?”
Nam Cung Xuân Thủy không tỏ ý kiến, chỉ nhìn Bách Lý Đông Quân: “Sao nào? Ngươi dùng Tú Kiếm Thập Cửu Thức mà ngươi vừa luyện đấu với Bá Quyền của Binh Thần lão gia nhé.”
“Vương Bát Quyền?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói, y đứng dậy, loạng choạng đi tới trong sân, cầm kiếm vung lung tung vài cái.
“Tú Kiếm Thập Cửu Thức?” La Thắng cười lạnh một tiếng, cũng đứng dậy: “Kiếm pháp như vậy thì làm được cái gì?”
Bách Lý Đông Quân nâng kiếm, vẻ mơ màng trong ánh mắt lập tức tan thành mây khói. Y cười nói: “Tiên sinh nói người có một vị bằng hữu, luyện Tú Kiếm Thập Cửu Thức tới mức thành Kiếm Tiên. Ta cảm thấy, ta cũng làm được.” Sau khi nói xong y tung người nhảy lên, xuất kiếm đánh xuống!
Tú Kiếm Thập Cửu Thức, trong khoảnh khắc chỉ hóa thành một thức!’
“Cút!” La Thắng xuất quyền, đánh thẳng vào thanh Bất Nhiễm Trần.
Vì vậy Bách Lý Đông Quân cả người cả kiếm bay ngược ra ngoài, lưu lại một vệt dài dưới đất. Bách Lý Đông Quân va vào tường, có vẻ như đã ngất xỉu.
Chỉ có một quyền.
Mà như khai thiên, mà như tích địa, không giảng đạo lý, không để lối thoát.
Đánh tới mức Bách Lý Đông Quân đầu óc trống rỗng.
La Thắng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, cười lạnh nói: “Kiếm Tiên?” Hắn quay đầu nhìn sang phía Nam Cung Xuân Thủy, phát hiện người thanh niên này vẫn cười tủm tỉm, hắn không nhịn được chế nhạo: “Từ lúc nào mà Lý tiên sinh của học đường lại nhận thứ đồ đệ vô dụng như vậy? Ngoài tửu lượng ra chẳng có chỗ nào đáng khen.”
Nam Cung Xuân Thủy nhìn sang phía Bách Lý Đông Quân đang té ngã, nói đầy ẩn ý: “Còn chưa kết thúc đâu.”
La Thắng quay đầu lại, chỉ thấy lúc này Bách Lý Đông Quân đã chống kiếm xuống đất, không ngờ lại đứng dậy. Hắn biết uy lực quyền vừa rồi của mình, tuy không hạ thủ giết người, nhưng đánh vào cảnh giới Kim Cương bình thường thì chắc chắn không thể đứng dậy nổi.
Bách Lý Đông Quân ngồi dậy, duỗi người, xương cốt trên người rung động lách cách. Y nấc một hơi rượu, vung kiếm một cái, lẩm bẩm: “Đã bảo tiên sinh lừa đảo rồi mà, Tú Kiếm Thập Cửu Thức gì chứ, rõ ràng chẳng có tác dụng gì. Thôi kệ, cứ dùng kiếm thuật chứng minh cho tiên sinh, luyện cái kiếm pháp nát kia rõ là vô dụng.”
“Muốn dương danh thiên hạ, đương nhiên phải dùng kiếm pháp nổi danh thiên hạ!”
“Ví dụ như, Tây Sở Kiếm Ca!”
Bách Lý Đông Quân dựng thẳng trường kiếm, kiếm khí tung hoành, khí thế trên người đột nhiên thay đổi!
“Ta dùng kiếm này cho Binh Thần lão gia thấy, thế nào là thiếu niên phong lưu!” Bách Lý Đông Quân đột nhiên lướt tới, trường kiếm vung thành một ánh trăng, xuyên qua luồng gió dưới màn đêm, nhắm thẳng vào La Thắng.
“Tây Sở Kiếm Ca? Đồ đệ của Lý Trường Sinh còn biết kiếm pháp Tây Sở?” Ánh mắt La Thắng lóe lên vẻ tò mò.
Chỉ trong giây lát, kiếm đã đánh tới.
“Cút!” La Thắng lại xuất quyền đánh thẳng ra.
Vì vậy Bách Lý Đông Quân lại mang kiếm, mang cả cái thiếu niên phong lưu của y quay lại bức tường. Nhưng lúc này đầu nghiêng sang một bên, đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Cái gọi là bá quyền chính là không nói lý, không lưu lối thoát.
La Thắng xoay người, nhổ một ngụm nước bọt xuống trước mặt Nam Cung Xuân Thủy: “Thiếu niên phong lưu?”