Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164. Múa Cả Đao Kiếm

Chương 164. Múa cả đao kiếm

Trăng sáng sao thưa.

Bách Lý Đông Quân bị đánh như bãi bùn lầy ngã vào phòng ngủ say như chết, Nam Cung Xuân Thủy lại ngồi một mình bên ngoài phòng, nhìn bầu trời đêm như đang suy tư gì đó.

“Ngươi rất giống hắn.” Binh Thần La Thắng vốn đã ngủ trong phòng, nhưng trằn trọc một lúc lâu vẫn khó lòng chìm vào giấc ngủ, muốn hút một hơi thuốc; nhưng đẩy cửa ra lại thấy Nam Cung Xuân Thủy đứng ngây ra dưới ánh trăng.

Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười: “La Binh Thần cũng không ngủ được à?”

“Đừng gọi ta là La Binh Thần, trong trấn này ta chỉ là một thợ rèn thôi.” La Thắng ngồi trên bậc thang, châm lửa vào tẩu thuốc, đặt lên miệng hít một hơi thật sâu.

Nam Cung Xuân Thủy nhìn sang căn phòng bên mé, tiếp đó hỏi: “La Binh Thần cảm thấy đệ tử quan môn của Lý tiên sinh ra sao?’

La Thắng chậm rãi nhả một ngụm khỏi, nở nụ cười hiếm thấy: “Võ mạch bẩm sinh, Lý tiên sinh tìm đâu ra tên quái vật này vậy? Hơn nữa thân thể là được rèn luyện nhờ dược tu, bằng không quyền vừa rồi của ta, người bình thường đã bị phá hủy cảnh giới, nửa sống nửa chết rồi.”

“Hắn xuất thân từ Càn Đông Thành, là cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu Bách Lý Thành Phong, thân thể dược tu là công lao của Nho Tiên Cổ Trần.” Nam Cung Xuân Thủy phất nhẹ tay áo.

Trong lòng La Thắng thầm chấn động, bất luận là Bách Lý Thành Phong hay Cổ Trần đều là cái tên đáng kinh ngạc.

“Rất ghê gớm đúng không? Cháu trai duy nhất của Bách Lý Thành Phong, truyền nhân duy nhất của Nho Tiên Cổ Trần, đệ tử cuối cùng của Lý tiên sinh ở học đường.” Nam Cung Xuân Thủy nở nụ cười như làn nước mùa xuân: “Nhưng điểm ghê gớm nhất của vị công tử này là hắn hoàn toàn không thấy chuyện đó có gì ghê gớm. Hắn cảm thấy chuyện ghê gớm nhất là bảy bình rượu Tinh Dạ, thắng được Điêu Lâu Tiểu Trúc. Là dựa vào kiếm của mình, cuối cùng dương danh thiên hạ.”

La Thắng gõ tẩu thuốc xuống bậc thang: “Thế thì có gì đặc biệt. Không dựa vào cha mẹ chỉ dựa vào bản thân, đây là chuyện đương nhiên rồi, có gì đáng khoe khoang.”

“Chuyện càng ghê gớm hơn là, hắn thật sự làm được những chuyện này.” Nam Cung Xuân Thủy quay người sang chỗ khác: “Hay là chúng ta đánh cược nhé?”

“Năm xưa Lý Trường Sinh cũng đánh cược với ta.” La Thắng nói đầy ẩn ý.

Nam Cung Xuân Thủy phất tay, đi vào trong phòng: “Ta họ Nam Cung, tên Xuân Thủy.”

Sáng sớm hôm sau.

Bách Lý Đông Quân mở mắt dưới ánh nắng chói chang, y chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, mở mắt ra dốc hết sức lực mà còn không đứng lên nổi.

Nam Cung Xuân Thủy đang ngồi bên cạnh húp cháo, ăn lấy ăn để, có vẻ như rất ngon miệng: “Ngươi tỉnh rồi à?”

Bách Lý Đông Quân ngọ nguậy bò dậy: “Nam Cung huynh.”

“Uống một bát không?” Nam Cung Xuân Thủy đưa bát cháo sang.

Bách Lý Đông Quân nhận bát cháo, tốn bao sức lực mới cầm lấy uống một hớp. Ngoài dự đoán là bát cháo đã nguội, mang theo mùi hoa quế thoang thoảng, uống một ngụm vào là cảm thấy chân khí khắp người lưu chuyển. Mọi đau đớn do quyền ngày hôm qua gây ra như lập tức biến mất. Y vội vàng uống thêm một ngụ, chỉ trong chốc lát đã uống sạch cả bát cháo.

Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười lắc đầu: “Đúng là phí phạm của trời.”

Bách Lý Đông Quân từ trên giường nhảy xuống, buông chén, vội vàng hỏi: “Nam Cung huynh, La Thắng kia có thật là Kim Cương Phàm Cảnh không? Quyền ngày hôm qua, nếu hắn thật sự nhẫn tâm, có giết ta cũng được.”

“Sai rồi.” Nam Cung Xuân Thủy giơ một ngón tay lên lắc nhẹ.

“Hả?” Bách Lý Đông Quân số.

“Không phải một quyền mà là hai quyền.” Nam Cung Xuân Thủy buông bát, uống một ngụm trà rồi mới chậm rãi nói: “Nhất phẩm tứ cảnh là chết, người là sống. Ý của cảnh giới Kim Cương là người luyện võ luyện được thân thể cứng rắn như Kim Cương, nếu có người chịu dừng lại ở cảnh giới Kim Cương, không ngừng rèn luyện thân thể bản thân, như vậy Kim Cương giết Tiêu Dao cũng không phải không thể. Hôm nay luyện quyền với La Thắng, cố gắng được thêm vài chiêu.”

“Còn phải đánh nữa à.” Bách Lý Đông Quân cười khổ.

Nam Cung Xuân Thủy gật đầu: “Chẳng phải sau này ngươi sẽ luyện đao à? So chiêu với La Thắng, sẽ rất có ích cho đao thuật của ngươi.”

Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Hắn dùng quyền pháp mà? Sao lại có ích với đao thuật của ta?”

“Chậc, ngốc.” Nam Cung Xuân Thủy thở dài: “Có lẽ Lý tiên sinh nên nhận tên Diệp Đỉnh Chi kia làm đồ đệ.”

“Diệp Đỉnh Chi.” Bách Lý Đông Quân nhỏ giọng lặp lại cái tên này, không biết bây giờ tên này đã về Nam Quyết chưa, khi bọn họ gặp lại nhau sẽ là lúc nào.

Tiếp đó, Bách Lý Đông Quân luyện đao trong sân, Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao có tổng cộng tám mươi thức. Nam Cung Xuân Thủy thì tĩnh tâm đả tọa trong phòng, bộ dạng sương trắng mông lung của hắn bị La Thắng chứng kiến. La Thắng đi tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân nhỏ giọng hỏi: “Thằng con tư sinh của Lý Trường Sinh tu luyện võ công gì vậy? Sao trông như hút mây nhả khói thế?”

“À, cái này gọi là Tiên Nhân Hành Khí Bát Hoang Độc Tôn Công.” Bách Lý Đông Quân vừa vung đao vừa thuận miệng nói linh tinh.

La Thắng cau mày: “Tên dài thế à?’

Bách Lý Đông Quân xoay đao, múa tới mức uy vũ hừng hực, tuy trong mắt La Thắng thì chiêu thức này vụng về tới cực hạn, nhưng Bách Lý Đông Quân càng luyện càng hăng say: “Tên càng dài mới càng khí phách. Nghe nói sau khi luyện thành có thể mọc cánh thành tiên, bát hoang độc tôn!”

“Lợi hại vậy à?” La Thắng cười lạnh một tiếng, đẩy cửa ra ngoài, cầm chùy sắt lên bắt đầu rèn.

Binh Thần La Thắng rèn được Bá Đao truyền thế mà lại đi rèn cuốc cày ruộng, không biết là đại tài tiểu dụng hay là phản phác quy chân.

Mãi tới tối, lại mấy món ăn, một bình rượu đục.

Trong ba người, Bách Lý Đông Quân uống rượu tán gẫu với La Thắng, Nam Cung Xuân Thủy thì tĩnh tọa không nói gì.

La Thắng lại chậm rãi ưa thích hậu sinh tên Bách Lý Đông Quân này. Bách Lý Đông Quân cứ rượu vào là lời ra, có lẽ lúc sáng bị Nam Cung Xuân Thủy nhắc tới Diệp Đỉnh Chi nên bắt đầu kể chuyện mình quen biết với Diệp Đỉnh Chi. La Thắng vừa nghe vừa gật gù: “Đệ tử của Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma à...’

“Binh Thần cũng biết à?” Bách Lý Đông Quân nheo mắt.

“Từng đánh.” La Thắng buông chén rượu xuống, đứng dậy duỗi người, xương cốt trên người rung lên lách cách: “Tới đây, hôm nay chúng ta cũng phải đánh một trận.’

Bách Lý Đông Quân cũng đứng dậy, tay phải cầm đao, tay trái cầm kiếm, đứng giữa sân, ngưng tụ toàn bộ tinh thần nhìn La Thắng. Hôm nay y sẽ không hôn mê như hôm qua, dốc toàn lực đánh tới.

La Thắng bước lên một bước, xuất quyền đánh ra.

Không giảng đạo lý, không chừa lối thoát.

Bá Quyền!

Bách Lý Đông Quân vung cả hai binh khí trong tay lên.

Tay trái cầm kiếm kiếm pháp tên là Tú Kiếm Thập Cửu Thức.

Tay phải cầm đao, đao pháp mang tên Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao.

Rốt cuộc y cũng hiểu vì sao học song thủ đao kiếm thuật lại phải học hai môn võ công này, vì song thủ đao kiếm thuật rất khó khống chế thăng bằng. Nếu muốn nhập môn, vậy phải bắt đầu từ võ công đơn giản nhất.

Nhưng võ công đơn giản chứ người không đơn giản.

Y đề khí, đao kiếm cùng múa lên, chặn quyền đầu tiên của La Thắng.

“Được!” La Thắng lại đánh ra một quyền.

“Hây!” Bách Lý Đông Quân xoay tròn đao kiếm, lại ngăn một quyền, nhưng cũng bị ép lui hơn mười bước.

“Không tệ!” Tiếng nói còn chưa dứt, La Thắng đã tới trước mặt Bách Lý Đông Quân, giơ tay xuất quyền, đánh văng y ra ngoài.

Bách Lý Đông Quân lại đập thẳng vào tường, nhưng lần này trước khi ngất xỉu, y còn kịp nói một câu.

“Hóa ra ngươi dùng đao pháp, không phải quyền pháp!”

 

Bình Luận (0)
Comment