Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166. Một Mình Tới Nam Quyết

Chương 166. Một mình tới Nam Quyết

Lúc này Bắc Ly đã bắt đầu vào mùa đông, Thiên Khải Thành cũng có đợt tuyết rơi đầu tiên.

Còn Nam Quyết vẫn oi bức ẩm ướt, mưa to đột ngột.

Trong một thành nhỏ ở Nam Quyết, mưa rơi tầm tã, một nam tử gương mặt thanh tú bung cây dù thêu hình ác long, ngẩng đầu nhìn về phương bắc.

“Nghe nói tên Lý Trường Sinh kia rời khỏi Thiên Khải Thành, dẫn theo vị bằng hữu Bách Lý Đông Quân của ngươi.” Hắn bình tĩnh nói: “Thiên Khải Thành không còn Lý Trường Sinh, nếu ta muốn bắt một kẻ theo, tuy phải trả giá đôi chút, nhưng không phải quá khó.”

Người nghe ngươi nói đang ngồi dưới mái hiên của một căn nhà nhỏ để tránh mưa, mặc bộ áo trắng nhẹ nhàng, không dính chút nước mưa. Hắn lắc đầu nói: “Ta sẽ tự đi.”

Nam tử cầm dù mỉm cười, thầm nghĩ: Vẫn cứng đầu như vậy.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, là hắn vượt ngàn dặm tới bái sư, đi từ Bắc Man tới Nam Quyết, tay cầm một bức thư đã bị mồ hôi thấm ướt tới mức khó lòng nhận ra nét chữ. Nhưng đối mặt với Kiếm Tiên ma đầu nổi danh thiên hạ, cao thủ đệ nhất Nam Quyết thời trước Vũ Sinh Ma, thiếu niên kia lại không có vẻ gì là sợ hãi. Hắn còn nhớ ánh mắt quật cường của thiếu niên ngày hôm đó, cũng lời nói cũng quật cường không kém: “Bức thư này đúng là đệ đệ của ngươi Vũ Sinh Điền viết, nếu ngươi không tin, ta sẽ đi ngay, nhưng đừng có coi ta là kẻ lừa đảo.”

Cuối cùng, Vũ Sinh Ma chỉ trả lời hắn một câu: “Vũ Sinh Điền chỉ là loại rác rưởi, hắn có tư cách gì mà đòi đề cử người khác làm đệ tử của ta?’

Diệp Đỉnh Chi lập tức quay đầu bỏ đi, mới đi một bước đã bị một bàn tay giữ lại, cuối cùng không thể bước tiếp.

“Nhưng ngươi có tư cách làm đệ tử của ta.” Vũ Sinh Ma gằn từng chữ một.

Tới giờ đã qua nhiều năm.

Vũ Sinh Ma xoay nhẹ cây dù: “Nếu chỉ dựa vào sức ngươi, vậy tới khi ngươi có thực lực, cô nương mà ngươi thích đã lấy chồng rồi.”

Diệp Đỉnh Chi trong lòng run rẩy, ống tay áo dính phải một ít nước mưa.

“Sư phụ, ta muốn luyện Ma Tiên Kiếm.” Hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng nói.

Vũ Sinh Ma thở dài: “Ma Tiên Kiếm yêu cần lấy thân nhập ma, sư phụ ta không muốn ngươi dẫm vào vết xe đổ của mình.’

Diệp Đỉnh Chi cắn răng nói: “Nhưng theo như lời sư phụ, ta không còn nhiều thời gian.”

Vũ Sinh Ma nhẹ nhàng bước đi, khiến bọt nước bắn lên, hắn giơ tay trái kéo nhẹ, thu giọt nước kia vào tay, tiếp đó lại vung lên.

Kiếm khách đột nhiên xuất hiện cuối con đường vội vàng giơ kiếm ngăn giọt nước bắn tới.

Kiếm của hắn rất nhanh, rất chuẩn.

Cũng rất vững vàng chặn những giọt nước đó lại.

Nhưng giọt nước xuyên qua trường kiếm, lưu lại bảy tám lỗ thủng, cũng xuyên thủng ngực kiếm khách kia, lưu lại bảy tám lỗ máu.

Máu tươi chậm rãi chảy xuống, cuối cùng kiếm khách lưu lại một ánh mắt không cam lòng rồi ngã xuống đất. Máu tươi chảy xuống, nhanh chóng hòa vào nước mưa.

Diệp Đỉnh Chi khẽ thở dài một tiếng, Vũ Sinh Ma chỉ đánh một đòn hời hợt, nhưng hắn phải khổ luyện bao nhiêu năm mới đuổi kịp.

“Năm đó ta không đánh được Lý Trường Sinh nên đi luyện Ma Tiên Kiếm. Một năm sau, công lực tăng thêm sáu thành, nhưng vẫn không đánh được Lý Trường Sinh.” Vũ Sinh Ma đột nhiên rung cán dù, nước mưa trên mặt dù bỗng ngưng tụ lại, không ngờ lại tạo thành hình rồng, uốn lượn xoay tròn trong tay Vũ Sinh Ma: “Ngươi muốn mạnh hơn sư phụ, thì đừng đi theo đường cũ của sư phụ.”

Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi nhìn về cuối con đường, nơi đó có một đao khách xuất hiện.

Đao khách có thân hình cường tráng, mặc bộ đồ rách tả tơi, đội một cái nón miễn cưỡng che được làn mưa, mặt đầy râu, cõng một thanh trảm mã đao lớn, đứng cuối con đường như một vị thần canh cửa.

“Ngươi rời Nam Quyết mấy năm, đã xảy ra rất nhiều chuyện, chắc ngươi cũng biết.” Vũ Sinh Ma đột nhiên nói.

Diệp Đỉnh Chi gật đầu.

Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma bị nữ Đao Tiên Yên Lăng Hà đánh bại, vị trí cao thủ đệ nhất Nam Quyết đã đổi chủ. Vũ Sinh Ma bị thương trốn thoát, từ đó trở đi không rõ tung tích, có rất nhiều lời đồn đại nói hắn đã chết. Mãi tới mấy tháng trước, Vũ Sinh Ma đột nhiên xuất hiện ở Thiên Khải Thành, đại chiến với Lý tiên sinh của học đường, công bố cho toàn bộ thiên hạ sự trở lại của hắn. Tiếp theo Vũ Sinh Ma không giấu diếm hành tung của mình, nghênh ngang đi từ Thiên Khải Thành về phía Nam Quyết. Ai cũng biết, hắn đang làm gì.

Đánh với Yên Lăng Hà, đoạt lại ngôi đệ nhất Nam Quyết.

“Đao khách Lăng Vân.” Vũ Sinh Ma nhìn nam tử cường tráng cuối con đường, trầm giọng nói.

Đao khách vung thanh trảm mã đao lớn, khiến nước mưa khuấy động. Giọng nói của hắn trầm trầm khàn khàn: “Nghe nói sau trận chiến đó, ngươi đã ngã cảnh.”

“Là một lần rơi ngàn dặm, thiếu chút nữa không giữ được Kim Cương Phàm Cảnh.” Vũ Sinh Ma vung tay trái, nắm lấy con rồng nước kia.

Đao khách kéo nón, ho nhẹ một tiếng: “Vậy lần này ngươi trở về, cũng đã trở lại cảnh giới năm xưa?”

“Nếu chỉ về cảnh giới năm xưa, như vậy chỉ là một trận thua nữa. Sao ta phải khổ sở như vậy?” Vũ Sinh Ma nghĩ thầm tên này đúng là ngu ngốc.

Đao khách gật đầu: “Kính ngưỡng đại danh Kiếm Tiên đã lâu, Lăng Vân xin được đánh một trận.”

“Nếu thắng?” Vũ Sinh Ma hơi nghiêng đầu.

“Thì thay thế Vũ tiên sinh đánh với Yên Lăng Hà một trận, đoạt lấy ngôi vị đệ nhất Nam Quyết.” Đao khách trầm giọng nói.

“Nếu thua.” Vũ Sinh Ma cười.

“Xin chết!” Đao khách vung thanh trảm mã đao, cuốn theo mưa gió đầy đường, xuất đao chém tới.

Diệp Đỉnh Chi xoay người, bộ áo trắng đã bị mưa gió làm cho ướt nhẹp. Hắn khẽ nhíu mày, Đao Khách Lăng vân, mấy năm trước là một trong mười cao thủ mạnh nhất Nam Quyết, hắn có sức đánh với Vũ Sinh Ma hay không?

Vũ Sinh Ma thở dài, nâng mặt dù, phóng thanh thủy kiếm vừa được ngưng tụ thành du long lên trời, phá tan mưa gió trong con phố, đánh thẳng về phía đao khách kia. Đao khách vung đao ngăn cản, thân thể bị đánh lui hơn mười trượng. Hắn buông đao, cái nón trên đầu đã bị cắt đôi.

Chỉ một chiêu đã phân thắng bại.

Cơn mưa ngừng lại.

Vũ Sinh Ma thu dù, quay đầu lại nói với Diệp Đỉnh Chi: “Đi thôi.”

Huyền Phong kiếm, Ác Long tráo. Vũ Sinh Ma thậm chí còn không dùng vũ khí của mình.

Diệp Đỉnh Chi gật đầu, rũ vạt áo rồi theo hắn đi tới cuối con phố.

Đao khách Lăng Vân vẫn đứng yên tại chỗ như bức tượng, không hề nhúc nhích.

Hai người đi qua bên cạnh hắn, Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại nhìn, có thể thấy mồ hôi đổ xuống như mưa trên trán Lăng Vân. Vũ Sinh Ma không giết hắn, nhưng đã khiến hắn cực kỳ sợ hãi.

“Đồ đệ, chiêu kiếm vừa rồi, đã học được chưa?” Vũ Sinh Ma không nhìn đao khách, trực tiếp đi qua bên cạnh hắn.

Diệp Đỉnh Chi quay đầu đi theo: “Thấy được chín phần.”

“Không tệ, dọc con đường này sẽ có không ít người nhảy ra tìm đường chết. Mỗi lần ta chỉ ra một kiếm, nhưng ngươi phải quan sát kỹ đấy.” Vũ Sinh Ma nói.

Diệp Đỉnh Chi gật đầu: “Được.”

“Ngoài kiếm cuối cùng, kiếm đó không được xem.” Cuối cùng Vũ Sinh Ma nói.

 

Bình Luận (0)
Comment