Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 167 - Chương 167. Ngàn Dặm Giết Người

Chương 167. Ngàn dặm giết người

Vũ Sinh Ma cầm một cây dù, dẫn tiểu đồ đệ đi mấy ngày là qua nửa Nam Quyết.

Dọc đường hắn không che giấu hành tung, thậm chí có thể nói là cực kỳ rêu rao. Cuối cùng Diệp Đỉnh Chi còn hỏi có nên cắm một lá cờ trên người, trên cờ viết ‘Vũ Sinh Ma ở đây’ không. Đương nhiên Vũ Sinh Ma không buồn để ý tới hắn.

Mười bước giết một người, ngàn dặm không dừng lại. Đây là truyền thuyết mà Thi Tiên lưu lại năm xưa.

Giấu kiếm không hé lộ, ngàn dặm tới ước chiến. Đây là chuyện Vũ Sinh Ma đang làm hiện giờ.

Vì vậy tất cả các cao thủ Nam Quyết đều ra mặt, có người đi thẳng tới Động Nguyệt Hồ của Yên Lăng Hà, hy vọng được thấy trận chiến tuyệt thế. Mà đa số lại chọn cách chặn đường, muốn dùng Vũ Sinh Ma làm đá kê chân, đoạt được cơ hội leo lên đệ nhất Nam Quyết.

Bởi vì ai cũng biết, Yên Lăng Hà rất ít khi động thủ với người khác, trực tiếp tới tìm cô chỉ có nước bị sập cửa vào mặt.

Dọc đường, đã có ba cao thủ từng được liệt kê trong Võ Bảng của Bách Hiểu Đường tới nơi, ngoài ra còn có khoảng hơn mười vị được coi là tông sư ở Nam Quyết. Vũ Sinh Ma cũng chẳng để ý là ai, không rút thanh Huyền Phong kiếm của mình ra mà chỉ tiện tay xuất chiếm, dùng nước làm kiếm, dùng gỗ làm kiếm, dùng bướm làm kiếm, hơn nữa chỉ ra một chiêu kiếm, một kiếm là chiến thắng.

Có điều, chỉ thắng, chứ không giết.

Vũ Sinh Ma được thế nhân gọi là “Ma Đầu Kiếm Tiên”, lần này lại cực kỳ kiềm chế và lưu tình, khiến cho Nam Quyết bàn luận sôi nổi. Chẳng lẽ Vũ Sinh Ma mai danh ẩn tích vài năm, giờ đã đổi tính rồi?

Đương nhiên vẫn còn rất nhiều người không đáng để Vũ Sinh Ma ra tay, đều bị Diệp Đỉnh Chi bên cạnh hắn giải quyết. Thanh danh truyền nhân Vũ Sinh Ma cũng từ từ lan truyền.

“Sư phụ, cứ như vậy không khéo lúc đến Động Nguyệt Hồ, chúng ta đã mệt chết rồi.” Diệp Đỉnh Chi đi theo sau lưng Vũ Sinh Ma, bất đắc dĩ oán hận nói.

“Trước khi giết người, phải mài kiếm.” Vũ Sinh Ma trả lời hắn như vậy.

Hai người đi xuyên qua một rừng cây, thấy một cái hồ hoang dã.

Bên hồ có một ông lão đang thả câu.

Diệp Đỉnh Chi vỗ trán bất đắc dĩ thở dài: “Lại nữa rồi...”

Vũ Sinh Ma khẽ nhíu mày: “Ông lão này...”

Dọc con đường này, đây là lần đầu tiên Diệp Đỉnh Chi thấy gương mặt của Vũ Sinh Ma lộ vẻ như vậy. không khỏi tò mò, nhìn ông lão kia thêm vài lần. Ông lão ngẩng đầu, cũng nhìn Diệp Đỉnh Chi một cái.

Khí thế sắc bén như kiếm bùng lên.

Mặt hồ phẳng lặng lập tức nổi sóng.

Vũ Sinh Ma bước sang bên cạnh một bước, chậm rãi nói: “Trần lão đầu.”

Hơi thở của Diệp Đỉnh Chi ngưng bặt trong khoảnh khắc rồi thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó lại đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là Thiên Huyền Lão Nhân.”

Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ học Nam Quyết, Trần Thiên Huyền, thành danh đã sáu mươi năm, tuy chưa từng lên tới đỉnh điểm của võ học, nhưng thế hệ từng quát tháo phong vân trong giang hồ năm xưa, giờ chỉ còn lại một mình hắn.

“Vũ cuồng đồ.” Thiên Huyền Lão Nhân vuốt ve chòm râu bạc của mình, cao giọng đáp.

Vũ Sinh Ma giơ dù vỗ nhẹ lên vai Diệp Đỉnh Chi, ý bảo hắn lùi lại. “Ngươi trốn vào trong rừng một lúc, ta tới gặp lão già kia.”

“Ông lão này, rất lợi hại à?” Diệp Đỉnh Chi vừa lùi lại vừa không nhịn được nói.

Vũ Sinh Ma nói đơn giản: “Giơ tay là giết được ngươi.”

Diệp Đỉnh Chi nhún vai: “Thế thì không bằng sư phụ, sư phụ còn chẳng cần giơ tay.”

Đợi Diệp Đỉnh Chi đi vào rừng xong, Vũ Sinh Ma mới tung người nhảy lên, hạ xuống bên cạnh Thiên Huyền Lão Nhân. Thiên Huyền Lão Nhân mỉm cười quay đầu lại, vẫn thản nhiên thả câu: “Vũ cuồng đồ, chúng ta đã bảy năm rồi không gặp.”

“Ngươi là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ học, ta là Ma Đầu Kiếm Tiên, gặp mặt chỉ có đánh nhau, không gặp cũng được.” Vũ Sinh Ma nhìn mặt hồ, bình tĩnh nói.

“Nghe lão hủ khuyên một câu, quay đầu lại đi.” Thiên Huyền Lão Nhân thở dài một tiếng.

“Ngươi là thứ gì? Vì sao ta phải nghe lời khuyên của ngươi?” Vũ Sinh Ma cười lạnh một tiếng, cũng xứng với hai chữ ‘cuồng đồ’ trong miệng Thiên Huyền Lão Nhân.

Nam Quyết Bắc Ly, hai giới hắc bạch, ai dám không nể mặt Thiên Huyền Lão Nhân.

Lý tiên sinh chắc chắn là không rồi, Thiên Huyền Lão Nhân tính là cái quái gì.

Vũ Sinh Ma cũng không nể, Lý tiên sinh mà ta còn dám đánh, Thiên Huyền Lão Nhân nhà ngươi làm gì có tư

ra vẻ trước mặt ta?

Thiên Huyền Lão Nhân lại kihông nổi giận: “Dọc con đường này, ngươi chỉ thắng không giết, lại tiện tay mượn kiếm chứ chưa bây giờ rút kiếm, là đang dưỡng kiếm đúng không? Kiếm khí dưỡng đủ rồi, sát ý dưỡng đủ rồi, lúc này xuất kiếm sẽ là kinh thiên động địa.”

Vũ Sinh Ma xoay cây dù trong tay: “Có phải ngươi cảm thấy mình rất thông minh không? Người khác không nhìn ra, chỉ có ngươi nhìn ra?”

Thiên Huyền Lão Nhân sắc mặt không đổi, tiếp tục nói: “Nếu ta ra tay với người, ngươi có chắc mình sẽ không rút Huyền Phong kiếm không? Nếu rút ra, khí của ngươi cũng tiết.”

Vũ Sinh Ma nở nụ cười, không tỏ ý kiến: “Lão già nhà ngươi sống nhiều năm như vậy cũng không uổng.”

“Mấy năm qua Bắc Ly luôn ỷ vào Lý tiên sinh, chèn ép Nam Quyết chúng ta. Khí vận ví dụ Nam Quyết vốn kém hơn Bắc Ly, lần này ngươi và Yên Lăng Hà đánh một trận, bất luận ai thắng, chắc chắn lưỡng bại câu thương. Đây là tổn hại rất lớn đối với toàn bộ Nam Quyết chúng ta. Cho nên lão hủ lại khuyên ngươi một câu, quay đầu lại đi.” Thiên Huyền Lão Nhân giọng điệu thành khẩn.

Nhưng Vũ Sinh Ma lại hung hăng ‘xì’ một tiếng: “Nam Quyết là cái thá gì!”

Cần câu trong tay Thiên Huyền Lão Nhân lung lay một cái, mặt hồ nổi gợn sóng: “Tức là ngươi quyết chí muốn đi tiếp?”

Vũ Sinh Ma cắm cây dù xuống đất, toàn bộ mặt hồ lại phẳng lặng trở lại: “Lão già nhà ngươi mà ra tay, có lẽ ta sẽ phải rút kiếm. Nhưng nếu ta rút kiếm, chắc chắn sẽ giết ngươi! Ngươi có thể ép ta rút kiếm, vậy ngươi có sống được không!”

Thiên Huyền Lão Nhân nhíu mày: “Ngươi muốn giết ta?”

“Ngươi lôi quốc gia đại sự ra ước thúc ta, nhưng ngươi có sẵn sàng chết vì quốc gia đại sự không?” Vũ Sinh Ma cười lạnh nói: “Đừng tưởng mình nhiều tuổi thì có thể đứng trên cao nói lý. Nếu ngươi là người chịu hy sinh vì quốc gia đại sự, ngươi đã chẳng sống được tới ngày hôm nay!”

Thiên Huyền Lão Nhân lạnh lùng nói: “Sao ngươi phải như vậy? Vì người trẻ tuổi trong rừng cây à?”

Vũ Sinh Ma cầm cây dù cắm dưới đất lên, xoay người sang hướng khác; “Vẫn câu nói đó, ngươi là cái thá gì mà đòi hỏi ta?”

Thiên Huyền Lão Nhân không nói gì tiếp, để mặc Vũ Sinh Ma rời khỏi, lão nhẹ nhàng nâng cần câu, thở dài.

Chắc chắn hôm nay không câu được cá.

Vì tất cả cá trong hồ đều nổi lên, bụng ngửa lên trời, đòn vừa rồi của Vũ Sinh Ma đã khiến tất cả cá trong hồ đều hôn mê.

“Vẫn là tên cuồng đồ kia.” Thiên Huyền Lão Nhân thở dài đầy ẩn ý.

Vũ Sinh Ma tiếp tục đi tới, hét lớn một tiếng: “Theo ta.”

Diệp Đỉnh Chi đi từ trong rừng ra, nhìn Thiên Huyền Lão Nhân một cái. Thiên Huyền Lão Nhân cũng nhìn hắn một cái.

Hai người lại đối mặt, nhưng lần này Diệp Đỉnh Chi hoàn toàn không cảm nhận được khí thế sắc bén như thanh kiếm sắc kia.

Như một thanh kiếm đột nhiên bị giấu đi.

“Sau ngày hôm nay, Thiên Huyền Lão Nhân sẽ chỉ là một ông lão.” Vũ Sinh Ma vung vẩy cây dù, nói rất hời hợt.

 

Bình Luận (0)
Comment