Chuyện Vũ Sinh Ma cầm kiếm vào Nam Quyết đã đồn đại khắp Nam Quyết, cũng nhanh chóng đồn sang Bắc Ly.
Ngay cả Bách Lý Đông Quân trong con đường núi cũng nghe thấy vài người giang hồ tình cờ gặp được thảo luận nhiệt liệt về chuyện này. Y vừa mừng vừa sợ, sợ là vì Diệp Đỉnh Chi vừa về Nam Quyết lại gặp cường địch như vậy, mừng là vì ít nhất cũng nghe được tin của Diệp Đỉnh Chi.
“Nam Cung huynh, Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma là người như thế nào?” Bách Lý Đông Quân cắn một miếng quả dại, tựa người vào xe ngựa nói đầy ẩn ý.
“Vũ Sinh Ma. Trước đây hắn có tên là Vũ Cuồng Đồ, vì hắn rất ngông cuồng, rất kiêu ngạo. Khi trẻ tuổi hắn từng xông xáo giang hồ, đã chiến thắng rất nhiều người có võ công hơn xa hắn, tất cả là dựa vào sự ngông cuồng của hắn. Đáng tiếc hắn gặp phải Lý tiên sinh, Lý tiên sinh còn ngông cuồng hơn hắn.” Nam Cung Xuân Thủy gõ nhẹ tay lên tấm ván gỗ, nhìn về phía Nam Quyết.
Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ: “Ngươi không cần khen đi khen lại bản thân như vậy đâu.’
Nam Cung Xuân Thủy lắc đầu: “Ta khen Lý tiên sinh chứ không phải khen bản thân. Kiếp này ta sẽ là một thiếu niên nhẹ nhàng nho nhã, không phân ưu cho thiên hạ, chỉ cúi người vì mỹ nhân.”
“Ngươi đã một trăm tám mươi tuổi rồi, còn muốn mỹ nhân? Đúng là không sợ gãy eo.” Mấy ngày nay Bách Lý Đông Quân đã dần dần không coi người trước mặt là Lý tiên sinh, chỉ coi như Nam Cung Xuân Thủy tuổi tác xấp xỉ bản thân.
“Thật ra khi còn trẻ Vũ Sinh Ma rất tuấn tú, sau này luyện Ma Kiếm Tiên còn đẹp hơn mỹ nhân. Đáng tiếc, hắn không hiểu nhi nữ tình trường, nếu không sao lại đi ngàn dặm rút kiếm, tới giết Yên Lăng Hà.” Nam Cung Xuân Thủy ngửa đầu uống một ngụm rượu gạo thanh nhã.
Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Yên Lăng Hà làm sao?”
Nam Cung Xuân Thủy nở nụ cười ám muội: “Rất xinh đẹp.”
“Đúng là không sợ gãy eo.” Bách Lý Đông Quân ngồi trên xe ngựa, vung roi, đánh xe đi thẳng về phía trước.
Nam Cung Xuân Thủy ngẩng đầu nhìn lên cây, nơi đó đang có một người, áo trắng che mặt, nhìn chằm chằm vào bọn họ. Hắn cười: “Người này theo chúng ta bao lâu rồi?”
“Từ đêm hôm qua đã đi theo, lúc đầu là hai người, sau đó có một người đi trước.” Bách Lý Đông Quân lập tức trả lời.
Nam Cung Xuân Thủy nhướn mày: “Ta còn tưởng ngươi không phát hiện cơ, sao vậy? Cứ để người ta đi theo như vậy? Nếu đồn ra ngoài thì hơi bị mất mặt đấy.”
Bách Lý Đông Quân quay đầu lại nhìn người trên cây một cái: “Nhìn thân pháp chắc là người của Ôn gia, có lẽ do mẹ ta phái tới.’
“Chẳng trách ngươi để hắn đi theo. Nhưng ta không thích bị người ta bám đuôi, đuổi hắn đi.” Nam Cung Xuân Thủy ngáp một cái.
Bách Lý Đông Quân vung roi ngựa, quất lên trên cây, ép người áo trắng kia lùi lại. Y hét lớn một tiếng: “Cút!”
Nam Cung Xuân Thủy quay đầu lại, ngắm cây cối ven đường, đột nhiên cảm thán: “Đẹp quá.”
Từ khi rời khỏi Thiên Nguyệt trấn, bọn họ đi đi dừng dừng trên đường, đã gần nửa tháng. Dọc con đường này cây cối càng lúc càng tươi tốt, chủng loại cũng càng ngày càng đa dạng, còn thường xuyên thấy dị thú quý hiếm. Bách Lý Đông Quân ở phía tây từ nhỏ, cũng quen với thấy cảnh này. Bọn họ đã chính thức đi tới lãnh địa phía tây của Bắc Ly, còn vị trí của Đường môn có tên là Cẩm Thành.
Kho của nhà trời, Cẩm thành.
“Cửu thiên khai xuất nhất Thành Đô, Vạn hộ thiên môn nhập hoạ đồ. Thảo thụ vân sơn như cẩm tú, Tần xuyên đắc cập thử gian vô. Ngươi từng nghe bài thơ này của Thi Tiên chưa?” Nam Cung Xuân Thủy lại uống một ngụm rượu.
(Thượng hoàng tây tuần nam kinh ca kỳ 02 của Lý Bạch
Bản dịch thơ của thivien.net:
Chín tầng trời mở nhất Thành Đô
Vạn cửa muôn nhà tựa hoạ đồ
Mây núi cỏ cây dường gấm vóc
Sông Tần đâu dễ sánh ngang chưa)
Xe ngựa đỗ bên sườn núi, vừa vặn thấy được toàn cảnh Cẩm Thành phồn hoa. Nhìn từ trên xuống, nó phồn hoa không kém Thiên Khải Thành bao nhiêu.
“Ta sống nhiều năm như vậy, từng nghe danh kho của nhà trời, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến Cẩm Thành.” Bách Lý Đông Quân cầm roi ngựa, cảm thán.
“Càn Đông Thành cách nơi này không xa, Cẩm Thành lại là trọng địa của miền tây, cháu trai Trấn Tây Hầu mà chưa từng tới kho của nhà trời bao giờ?” Nam Cung Xuân Thủy cười khẽ.
“Cẩm thành có Đường môn, mẹ ta nói ta có thể tới Thiên Khải Thành nhưng không được tới Cẩm Thành. Bây giờ ta mới ra khỏi Thiên Khải Thành, lại tới Cẩm Thành, đúng là phải cảm tạ Nam Cung huynh.” Tâm trạng của Bách Lý Đông Quân tương tự như lúc vào Thiên Khải Thành, có vẻ hơi kích động, tay cầm roi ngựa cũng không nhịn được run run.
Nam Cung Xuân Thủy cười nói: “Mẹ ngươi nói đúng đó, có tới Thiên Khải Thành cũng đừng tới Cẩm Thành. Nơi này quá nguy hiểm, dù sao trong Đường môn có người duy nhất có năng lực giết chết ta! Nhưng, sợ cái gì cơ chứ!”
Bách Lý Đông Quân sửng sốt, Lý tiên sinh quá mạnh, mạnh tới mức mọi người đều cho rằng ông là vô địch. Nhưng trong Đường môn, ai có thể giết chết ông? Nhưng y chỉ do dự một chút rồi khẽ mỉm cười, đúng vậy, có gì mà sợ!
‘Đi!” Bách Lý Đông Quân vung roi ngựa, nhanh chóng đi xuống chân núi.
Đến đây nào, để ta thấy rốt cuộc Đường môn đáng sợ tới mức nào.
Cách xa trăm dặm, một đội xe ngựa đang chậm rãi tiến bước.
“Ôn Bộ Bình, ngươi đúng là y như cái tên của ngươi, đi từng bước một vừa thận trọng lại vừa ổn định, ta nằm trong xe tới sắp ngủ đến nơi rồi, không nhanh lên được à?” Ôn Hồ Tửu vẻ mặt bất đắc dĩ nằm trong xe ngựa, không nhịn được oán hận nói.
Ôn Bộ Bình tướng mạo phúc hậu không để ý tới hắn, chỉ kéo mạnh dây ngựa, sợ ngựa chạy nhanh. Hắn thở dài: “Ta có cách nào cơ chứ? Chúng ta đâu có như các môn phái khác. Môn phái khác mà tới sớm thì Đường môn sẽ làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, chiêu đãi một chút là được. Ôn gia chúng ta mà tới sớm, Đường môn đề phòng chúng ta, chúng ta đề phòng Đường môn, sao phải như vậy? Ta đã tính giờ rồi, tới nơi vào thời khắc cuối cùng mới là tốt nhất.’
Ôn Hồ Tửu ngáp một cái: “Biết rồi biết rồi, ngươi làm việc đúng là quá cẩn thận.”
“Ngươi phóng đãng, ta cẩn thận, như vậy Ôn gia mới càng ngày càng vững chắc.” Ôn Bộ Bình rất kiên nhẫn nói.
Ôn Hồ Tửu giơ tay che đầu, tỏ ý không cách nào trao đổi với người này.
“Ngừng.” Ôn Bộ Bình đột nhiên kéo cương ngựa dừng lại.
Ôn Hồ Tửu sửng sốt: “Sao vậy? Giờ thì không buồn đi nữa cơ à?”
“Người ngươi phái đi đã trở lại.” Ôn Bộ Bình nói.
Ôn Hồ Tửu lập tức bò dậy, vén màn che, thấy đệ tử Ôn gia mặc áo trắng che mặt đang đứng trước xe ngựa. Hắn vội vàng hỏi: “Tìm ra hành tung bọn họ rồi?”
Đệ tử Ôn gia gật đầu: “Tìm được tiểu công tử nhưng không thấy bóng dáng Lý tiên sinh. Tiểu công tử đang đi cùng một vị công tử trẻ tuổi.”
“Lý tiên sinh không có mặt?” Ôn Hồ Tửu sửng sốt: “Bọn họ định đi đâu?”
“Theo phương hướng, có lẽ là Cẩm Thành.” Đệ tử Ôn gia khẽ nhíu mày.
“Cẩm Thành? Bọn họ định tới Đường môn!” Ôn Hồ Tửu cả kinh: “Ôn Lâm đâu, Ôn Lâm có đang đi theo không?”
“Thưa có, đệ tử về trước báo tin, hắn vẫn đang đi theo.” Đệ tử Ôn gia trả lời.
Ôn Bộ Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta có một suy đoán không được tốt cho lắm.’
Ôn Hồ Tửu lập tức lao ra: “Nó bị tách khỏi Lý tiên sinh, sau đó bị người kia bắt cóc. Bây giờ tới Cẩm Thành là lành ít dữ nhiều. Ta đi trước một bước, ngươi cứ đánh xe từ từ!”