Đường môn.
Hai chữ ngay ngắn chỉnh tề, viết theo lối chữ lệ, treo trên cửa lớn.
Cánh cửa lớn này rộng ít nhất ba trượng, cao năm trượng, sơn màu đỏ, uy nghiêm tráng lệ.
Còn tường bao hai bên kéo dài hơn mấy chục trượng, còn gian nhà sâu tới mức đưa mắt nhìn không thấy cuối.
Đường môn tuy nổi tiếng giang hồ về mặt ẩn nấp, nhưng gian nhà này lại tuyệt đối không kín đáo, thậm chí còn có vẻ kiêu ngạo, tuyệt đối không chỉ là một gian nhà lớn... mà là một gia tộc, một tòa thành nhỏ bên trong Cẩm Thành.
“Nam Cung huynh, gian nhà của Đường.... hình như còn to hơn phủ Trấn Tây Hầu của chúng ta.” Bách Lý Đông Quân không nhịn được cảm thán.
Nam Cung Xuân Thủy trong xe ngựa lại không để ý tới hắn, chỉ vén rèm nói: “Ngươi nghe được cái gì không?”
Bách Lý Đông Quân vểnh tai lắng nghe, sau đó trợn mắt, lập tức xoay người, giơ hai ngón tay kẹp lấy một mũi phi châm. Phi châm kia cực kỳ bé nhỏ, không nhìn kỹ là không cách nào nhận ra.
“Mai Hoa Châm của Đường môn, đây là ám khí đơn giản nhất. Nhưng ngươi làm sai rồi, cho dù chắc chắn đến đâu cũng không được dùng tay bắt ám khí của Đường môn.” Nam Cung Xuân Thủy nghiêm mặt nói: “Rất có thể trên đó có bôi kịch độc.”
Bách Lý Đông Quân ném mũi châm đó xuống đất, nhìn xung quanh: “Vì sao chúng ta tới đây không có ai nghênh đón, ngược lại có mũi châm giết người đâm thẳng đến mặt?”
“Nếu muốn giết người, đã không ném một mũi châm.” Nam Cung Xuân Thủy buông rèm, lùi lại trong xe. “Đi tiếp đi, nói với họ chúng ta là người của Thiên Khải học đường. Với thân phận của ngươi, Đường môn cũng không dám ngăn cản.”
“Được.” Bách Lý Đông Quân đang định vung roi, nhưng không biết vì sao đột nhiên có một cơn gió thổi qua. Y vội vàng giơ tay che mắt, nhưng lại một cơn gió nữa thổi tới. Y sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Vừa có người lướt qua bên cạnh y.
Y vội vàng xoay người vén rèm, trong xe ngựa đã rỗng tuếch, Nam Cung Xuân Thủy không còn trong đó. Y nhảy xuống xe, nhìn khắp nơi xung quanh, phát hiện trong góc có một bóng đen đang xách Nam Cung Xuân Thủy bỏ đi.
“Chết tiệt!” Bách Lý Đông Quân tức giận mắng, không hề do dự lập tức nhảy khỏi xe ngựa, tung người vài cái đã đuổi theo. Người áo đen mang theo Nam Cung Xuân Thủy nhảy ở một ngã rẽ, trực tiếp lướt qua bức tường. Bách Lý Đông Quân cả kinh, bức tường này cao như vậy, khinh công của người bình thường chắc chắn không thể qua nổi, nhưng người này chỉ nhảy một cái là được. Bách Lý Đông Quân lập tức đề khí, vận khinh công Tam Phi Yến nhưng vẫn kém một tấc. Y vội vàng vươn tay nắm lấy trên tường.
Lại thành treo người trên tường.
“Chết tiệt. Người kia dẫn theo một người mà còn nhảy cao như vậy, không phải yêu quái đấy chứ.” Bách Lý Đông Quân cắn răng gầm lên, cuối cùng cũng xoay người, miễn cưỡng nhảy qua. Nhưng vì cố lật qua, hơi thở phát tiết, thân thể không kịp đề phòng ngã thẳng xuống đất.
“Đau chết mất!” Bách Lý Đông Quân rên một tiếng, sau đó đứng dậy, xoa xoa eo của mình rồi vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên áo đen đang đứng trong sân, lạnh lùng nhìn mình. Bách Lý Đông Quân lập tức rút kiếm chỉ vào hắn: “Ngươi mang bằng hữu của ta đi đâu rồi?”
Thiếu niên áo đen không để ý đến ý, chỉ lạnh nhạt nói: “Tự ý vào Đường môn, giết.”
“Các ngươi cho người bắt cóc bằng hữu của ta ở bên ngoài, ta vào đây tìm người, ngươi còn dám vừa ăn cướp vừa la làng?” Bách Lý Đông Quân cả giận nói.
Thiếu niên áo đen khẽ nhíu mày: “Ngươi nói gì cơ?”
“Ta cho ngươi hai lựa chọn, một, giao bằng hữu của ta ra đây. Hai, ta đánh ngươi một trận rồi ngươi giao bằng hữu của ta ra đây.” Bách Lý Đông Quân nhếch miệng: “Ngươi chọn đi.”
“Ngu ngốc.” Thiếu niên áo đen vung ống tay áo, một mũi Chu Nhan Tiểu Tiễn bắn về phía Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân cả kinh, y chỉ nói miệng thôi, ai ngờ đối phương trực tiếp hạ thủ giết người, lập tức vung trường kiếm ra tay, chém mũi Chu Nhan Tiểu Tiễn kia thành hai nửa. “Dưới kiếm của ta không có quỷ vô danh, mau báo họ tên.”
“Đường môn Đường Liên Nguyệt.” Thiếu niên áo đen tung người nhảy tới trước mặt Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân vung kiếm chém ra: “Tắc Hạ Học Đường, Bách Lý Đông Quân.”
‘Rầm’ một tiếng, nắm tay Đường Liên Nguyệt đụng vào Bất Nhiễm Trần của Bách Lý Đông Quân, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Bách Lý Đông Quân cả kinh, thầm nghĩ: Chẳng lẽ nắm tay người này cứng rắn như đao kiếm? Nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện trong tay Đường Liên Nguyệt có ánh sáng lấp lóe, hóa ra hắn đang cầm một lưỡi dao nhỏ gần như trong suốt. Y nâng trường kiếm, hất văng Đường Liên Nguyệt, tiếp đó xoay kiếm đâm thẳng tới.
Có hai nam tử trung niên đi vào trong sân, thấy cảnh này không khỏi sửng sốt.
“Người này là ai?” Một nam tử trung niên để ria mép nghi hoặc: “Lại có thể bất phân thắng bại với Liên Nguyệt.”
“Liên Nguyệt còn không dùng ám khí, chỉ dùng một thanh Chỉ Tiêm Nhận, không dốc toàn lực.” Một nam tử khác cười nói.
Người trung niên để ria mép quan sát cẩn thận Bách Lý Đông Quân, nhíu mày nói: “Ngươi có nhìn ra thanh niên kia đang dùng kiếm pháp gì không?”
Một nam tử khác nhìn vài lần rồi lắc đầu: “Kiếm pháp này bình thường không có gì lạ, ngươi từng thấy rồi à?”
“Đương nhiên ta từng thấy rồi, đây là Tú Kiếm Thập Cửu Thức, kiếm pháp bình thường nhất trên đời này.” Người trung niên vuốt hàng ria, rất hứng thú nhìn Bách Lý Đông Quân: “Tú Kiếm Thập Cửu Thức mà thi triển tới phong thái như vậy, thanh niên này không bình thường. Liên Nguyệt, hắn là ai vậy!”
Đường Liên Nguyệt không quay đầu lại, dùng Chỉ Tiêm Nhận đấu với trường kiếm ba thước của Bách Lý Đông Quân nhưng vẫn rất điêu luyện, không hề rơi xuống hạ phong: “Kẻ xâm nhập.”
“Kẻ xâm nhập cái gì chứ, vừa rồi ta đã báo danh rồi mà. Ta tên Bách Lý Đông Quân, đến từ Tắc Hạ Học Đường!” Bách Lý Đông Quân đã đánh đi đánh lại mười chín chiêu kiếm pháp tới hai lần, nhưng vẫn không phá được lưỡi dao nhỏ kia, trong lòng đã hơi tức giận.
“Bách Lý Đông Quân?” Người trung niên để ria mép cả kinh.
“Tắc Hạ Học Đường!” Một người trung niên khác trầm giọng nói.
“Xem ra ngươi chỉ có bộ kiếm pháp này thôi, thế thì dừng ở đây.” Đường Liên Nguyệt mất đi hứng thú, điểm mũi chân lướt về phía sau, vung ống tay áo, một tấm thiệp đỏ bay ra ngoài.
“Diêm Vương Thiếp, không được!” Người trung niên để ria mép hét lớn, nhưng đã chậm, thân là sư phụ trong Đường môn, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết, giờ phút này không ai đuổi kịp tấm Diêm Vương Thiếp của Đường Liên Nguyệt. Nhưng người từ Tắc Hạ Học Đường tới, nếu tùy ý giết chết như vậy sẽ là phiền toái cực lớn, huống chi hắn còn mang họ Bách Lý! Đang lúc hắn suy tư, nam tử trung niên bên cạnh đã lao ra.
“Ai bảo ta chỉ biết Tú Kiếm Thập Cửu Thức!” Bách Lý Đông Quân đột nhiên vung kiếm.
Lại lập tức vào vỏ.
Diêm Vương Thiếp từ một thành hai, lướt qua bên cạnh hắn, găm vào tường như hai lưỡi đao.
Nam tử trung niên đang chạy tới lập tức ngừng bước hạ xuống, đứng giữa Đường Liên Nguyệt và Bách Lý Đông Quân.
Người trung niên để ria mép vuốt ria nói đầy ẩn ý: “Kiếm thuật, Thuấn Sát?”