Đường Liên Nguyệt rung ống tay áo, trong tay đã có thêm một mũi Mai Hoa Châm. Người trung niên để ria mép đi tới, giơ tay ấn cánh tay đang định nâng lên của Đường Liên Nguyệt xuống.
“Phúc Lộc thúc?” Đường Liên Nguyệt khẽ nhíu mày.
Người trung niên để ria mép mỉm cười, bước tới hành lễ: “Tiểu huynh đệ và thế tử phủ Trấn Tây Hầu Bách Lý Thành Phong có quan hệ ra sao?”
Bách Lý Đông Quân thu kiếm, trả lời: “Đó là gia phụ.”
Nam tử trung niên đứng giữa bọn họ và người trung niên để ria mép nhìn nhau một cái, người trước lùi lại một bước, người sau lập tức mỉm cười: “Hóa ra là tiểu công tử phủ Trấn Tây Hầu tiếng tăm lừng lẫy.”
“Ta tên Bách Lý Đông Quân, tới từ học đường, du lịch qua đây, không liên quan tới phủ Trấn Tây Hầu.” Bách Lý Đông Quân cẩn thận nhìn bọn họ. Tuy hai người này luôn rất lễ phép, nhưng trực giác nói với y, có gặp thiếu niên áo đen người đầy ám khí kia còn hơn gặp bọn họ.
Người trung niên để ria mép mỉm cười: “Tại hạ là Đường Phúc Lộc, vị này là sư đệ của ta Đường Thiên Lộc, còn vị kia là đại đệ tử của Đường môn thế hệ này, Đường Liên Nguyệt. Tiểu công tử giá lâm Đường môn mà không thông báo nên mới có hiểu lầm này. Đúng rồi, thiên hạ đều biết tiểu công tử theo Lý tiên sinh ra ngoài du lịch, chẳng hay Lý tiên sinh có ở Đường môn không?”
Lúc này người trung niên tên Đường Thiên Lộc đã cực kỳ căng thẳng, Lý tiên sinh ở học đường lẻn vào Đường môn mà không ai biết, đây không phải chuyện bình thường.
“Tiên sinh... ông ấy không ở đây. Ông ấy định tới một nơi nên đi trước một bước. Ta và một vị bằng hữu cùng tới, chúng ta đến xem đại hội thử độc của Đường môn. Nhưng vừa rồi lúc ở ngoài Đường môn hắn đã bị người ta bắt đi, vào theo lối đó.” Bách Lý Đông Quân chỉ vào bức tường. “Nhảy vào từ chỗ đó, ta đang định đuổi theo thì bị Đường Liên Nguyệt này ngăn cản.”
Đường Phúc Lộc sửng sốt, quay lại hỏi: “Liên Nguyệt, ngươi có thấy ai vào không?”
“Lúc ta nghe động tĩnh chạy đến đây thì chỉ thấy Bách Lý Đông Quân này thôi.” Đường Liên Nguyệt thu hồi Mai Hoa Châm, giọng điệu vẫn lạnh nhạt.
Bách Lý Đông Quân tức giận đáp: “Thế mà ngươi lại cản ta? Còn không mau giúp ta tìm bằng hữu?”
Đường Liên Nguyệt ngẩng đầu lên: “Tự ý vào Đường môn, giết. Nếu người nọ tự ý vào Đường môn, đương nhiên chúng ta sẽ tìm ra hắn, còn ngươi...”
Đường Phúc Lộc khẽ ho khan một tiếng: “Bách Lý tiểu công tử tới xem đại hội thử độc, đương nhiên là khách rồi, không coi là tự ý xâm nhập. Hơn nữa Đường môn có kẻ xâm nhập cũng là đại sự. Xin tiểu công tử yên tâm, chúng ta sẽ lập tức phái người tìm kiếm khắp nơi, chắc chắn sẽ giúp tiểu công tử tìm được người. Ngài thấy sao?”
“Ta sẽ đi cùng!” Bách Lý Đông Quân trả lời.
Đường Phúc Lộc cười xấu hổ, lắc đầu: “Trong Đường môn, ngoài đệ tử bổn đường, không ai được tự ý đi lại. Ngay cả các quý khách tới tham gia đại hội thử độc lần này cũng chỉ có thể nghỉ ngơi trong biệt việt. Xin chúng ta theo chúng ta tới biệt viện, nếu có tin tức gì, chắc chắn sẽ báo cho ngày ngay lập tức.”
“Không được!” Bách Lý Đông Quân lắc đầu.
Đường Phúc Lộc thở dài: “Người mang họ kép Bách Lý đều cứng đầu như vậy sao?”
Bách Lý Đông Quân đặt tay lên thanh kiếm bên hông: “Bằng hữu của ta bị bắt cóc ở chỗ các ngươi, thậm chí rất có thể kẻ bắt hắn đi là người của Đường Môn. Ngươi bảo ta nghỉ ngơi, có phải đầu có có vấn đề không?”
“Ngậm máu phun người, thế thì không được rồi.” Đường Phúc Lộc khẽ cúi người: “Xem ra phải đắc tội rồi.’
Bất luận là Lý tiên sinh ở học đường hay là Bách Lý Lạc Trần ở phủ Trấn Tây Hầu đều có thanh danh vang dội. Nhưng Đường môn cũng nổi danh thiên hạ, chưa chắc đã sợ bọn họ. Đường Thiên Lộc cười lạnh một tiếng, chân khí xoay chuyển trong tay áo. Hai người bọn họ tập võ từ nhỏ, đã sớm đạt tới mức tâm ý tương thông, đồng thời ra tay, tự tin có thể một chiêu chế ngự vị tiểu công tử học đường kiêu ngạo không chịu nghe lời này. Tuy không thể giết chết như lời Đường Liên Nguyệt, nhưng cũng phải cho một bài học nho nhỏ.
“lên!” Đường Phúc Lộc tung người nhảy tới trước mặt Bách Lý Đông Quân, thân pháp của hắn cực nhanh, khiến người ta kinh ngạc không thôi. Bách Lý Đông Quân vội vàng vung kiếm, Đường Phúc Lộc giơ tay kéo một sợi tơ trắng toát, buộc chặt lấy Bất Nhiễm Trần. Bách Lý Đông Quân vội vàng kéo lại, nhưng Bất Nhiễm Trần sắc bén lại không thể cắt đứt sợi tơ trắng kia.
“Tiểu công tử, nhìn đây.” Đường Thiên Lộc đã tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân, giơ một chưởng, ra vẻ sắp đánh ngất Bách Lý Đông Quân.
Nếu là một tháng trước đương nhiên Bách Lý Đông Quân chỉ có nước bó tay chịu trói, nhưng bây giờ y vẫn còn một chiêu!
Y vẫn còn một thanh đao, đang buộc sau lưng!
Đao tên Tẫn Duyên Hoa.
Do Binh Thần La Thắng rèn ra.
Bách Lý Đông Quân đột nhiên vung tay trái rút thanh trường đao này ra, xuất đao bổ xuống.
Mạnh mẽ hùng hồn, đao pháp thô kệch cuồng bạo, tên là Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao.
‘Rầm’ một tiếng, trường đao đánh xuống đất.
Đường Thiên Lộc nhanh chóng lui lại, tránh né đao vừa rồi, ngây ngẩn cả người.
Đường Phúc Lộc cũng ngây ngẩn.
Bách Lý Đông Quân vung tay rời khỏi, nhân cơ hội đó rút Bất Nhiễm Trần ra, điểm mũi chân lui lại ba bước, hai tay vung đao kiếm cực kỳ khí thế. Y hừ lạnh nói: “Lấy nhiều đánh ít, cậy già bắt nạt trẻ, đây là đạo đãi khách của Đường môn à?”
“Hai vị thúc thúc, hay là để Liên Nguyệt ra tay đi.” Đường Liên Nguyệt đột nhiên nói.
Đường Phúc Lộc cười lạnh một tiếng, vung ống tay áo: “Tránh ra, vừa rồi sợ làm hắn bị thương, chỉ có thể dùng Thiên Tàm Ti. Nhưng nếu công tử kiên quyết chống cự, như vậy... đừng trách chúng ta ra tay tàn nhẫn.”
Đột nhiên một tiếng huýt sáo vang lên, ngay trên bức tường.
Đường Phúc Lộc quay phắt lại, chỉ thấy người nọ mặc bộ áo trắng, hông dắt bình rượu, ngồi trên tường nhìn xuống với vẻ châm chọc. Đường Phúc Lộc sửng sốt: “Hắn ở đó bao lâu rồi?”
Đường Liên Nguyệt nhún vai: “Từ khi các ngươi bắt đầu động thủ thì hắn đã ở đó rồi. Nếu vừa rồi Bách Lý Đông Quân không ngăn được đòn tập kích của các ngươi, hắn đã ra tay.”
“Tiểu sư huynh bản lĩnh không tệ. Là đệ tử quan môn của lão thái gia?” Người áo trắng nhảy từ trên tường xuống, đứng trước mặt Bách Lý Đông Quân.
“Là ngươi!” Đường Phúc Lộc nhìn sau lưng người áo trắng, kinh hãi hét lên.
Sau lưng người áo trắng thêu ba chữ - độc chết ngươi!
Người thừa kế chức gia chủ Ôn gia, Ôn Hồ Tửu.
“Cậu?” Bách Lý Đông Quân vui vẻ nói.
Ôn Hồ Tửu xoa đầu y: “Lý tiên sinh dạy dỗ không tệ, đã mạnh hơn lúc rời khỏi Thiên Khải Thành nhiều.”
Bách Lý Đông Quân vung đao kiếm trong tay: “Không chỉ có vậy thôi đâu.”
“Còn lại để lần sau xem tiếp.” Ôn Hồ Tửu xoay người nhìn Đường Phúc Lộc và Đường Thiên Lộc, cười nói: “Nhận ra ta là ai?”
Đường Phúc Lộc lùi lại một bước: “Ôn tiên sinh.”
“Chỉ hai tên các ngươi mà dám có ý đồ với cháu ta? Cha mẹ nó không ở đây, hôm nay các ngươi mạo phạm, do ta trừng phạt đi.” Ôn Hồ Tửu sờ bình rượu bên hông.
Đường Thiên Lộc và Đường Phúc Lộc liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đều không được tốt. Tuy bối phận bọn họ không thấp, nhưng xét tới võ công thì chẳng có thứ hạng gì trong Đường môn, làm sao là đối thủ của người thừa kế chức gia chủ Ôn gia được?
Đường Liên Nguyệt đột nhiên đi lên trước vài bước, đứng trước mặt Đường Thiên Lộc và Đường Linh, nhìn Ôn Hồ Tửu, giọng điệu bình tĩnh: “Kẻ tự ý xông vào Đường môn, giết!”