Trên giang hồ có rất nhiều ngọn núi cao, cao tới không thể chạm nổi.
Nhưng chắc chắn cũng có những thiếu niên vừa bước chân vào giang hồ, muốn vượt qua những ngọn núi này. Đại đa số đều thất bại, nhưng cũng có một số thành công, vì vậy trở thành ngọn núi mới.
Chính vì có những thiếu niên như vậy nên mới có giang hồ, cho nên giang hồ mới tuyệt diệu như vậy.
Đường Liên Nguyệt lạnh lùng nói câu đó, Đường Thiên Lộc và Đường Phúc Lộc đều nghĩ rằng đã chọc giận Ôn Hồ Tửu, nhưng thực ra Ôn Hồ Tửu tuyệt đối không tức giận, thậm chí còn thấy vui vẻ... và tán thưởng.
Vì hắn từng là loại thiếu niên không sợ trời không sợ đất như vậy.
“Ngươi lặp lại tên ngươi đi.” Ôn Hồ Tửu mỉm cười.
“Đường môn Đường Liên Nguyệt.” Đường Liên Nguyệt nhấc ống tay áo.
“Tốc độ rất nhanh.” Ôn Hồ Tửu giơ hai tay, hai ngón tay kẹp một mũi Thấu Cốt Đinh. “Nhưng muốn đối phó ta, còn sớm mấy năm.”
Con ngươi của Đường Liên Nguyệt co lại, bỗng cúi người.
“Định chạy à?” Ôn Hồ Tửu mỉm cười, lập tức nhận ra ý đồ của Đường Liên Nguyệt.
Trên trán Đường Liên Nguyệt đã lấm tấm mồ hôi, ngoài lão thái gia của Đường môn và vài vị sư huynh, đây là lần đầu tiên hắn gặp đối thủ như vậy. Đối phương không chỉ lợi hại mà là áp đảo hoàn toàn về mặt thực lực.
“Chạy là đúng, nếu ngươi quyết tâm muốn chạy, ném hết một trăm tám mươi thứ ám khí trong người ra, chưa chắc ta đã bắt được ngươi. Nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Đường môn, chẳng lẽ ta lại giết ngươi hay sao?” Ôn Hồ Tửu vỗ đầu Bách Lý Đông Quân, kéo y lên trước; “Đây là đệ tử quan môn của Đường lão thái gia ở Đường môn, ngươi là đệ tử quan môn của Lý tiên sinh ở học đường. Lão thái gia và Lý tiên sinh coi như cùng bối phận, các ngươi làm quen đi.”
“Sao ta phải quen hắn? Nam nhân đại trượng phu mà tên Liên Nguyệt, Nghe như nữ ấy.” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.
Đường Liên Nguyệt cũng lạnh lùng đáp lời: “Lý tiên sinh thì sao? Họ Bách Lý thì sao?”
“Gặp nhau trên giang hồ, đều là thiếu niên tuấn kiệt, đương nhiên phải làm quen rồi. Thôi bỏ đi, các ngươi còn chưa hiểu.” Ôn Hồ Tửu phẩy ống tay áo cười nói: “Được rồi, ngươi không cần căng thẳng, dù sao ta cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, chẳng lẽ lại ức hiếp một tiểu bối như ngươi? Chuẩn bị hai phòng khách cho chúng ta, chúng ta không chờ ở đây cũng được.”
Đường Liên Nguyệt nghiêng đầu: “Dựa vào đâu?”
Đường Thiên Lộc vội vàng đi tới kéo Đường Liên Nguyệt ra đằng sau. Đường Phúc Lộc thì bước lên trước nói: “Ôn tiên sinh, Bách Lý tiểu huynh đệ, đi theo ta là được.”
Ôn Hồ Tửu gật nhẹ đầu, Bách Lý Đông Quân đang định nói gì đó thì bị Ôn Hồ Tửu giơ tay ngăn cản: “Đừng lo, lát nữa tới biệt việt rồi nói.”
Thấy hai người đi xa, Đường Thiên Lộc thở phào nhẹ nhõm: “May là tiễn được hắn.”
Đường Liên Nguyệt trầm giọng nói: “Vì sao chúng ta đang ở Đường môn mà phải sợ bọn chúng?”
“Không phải sợ mà là không cần chuốc thêm phiền toái. Hai người này đều là phiền phức ngập trời, Bách Lý Đông Quân kia có lai lịch không nhỏ, còn người phía sau thì ngươi càng phải ghi nhớ. Hắn họ Ôn, Lão Tự Hào Ôn gia, Ôn Hồ Tửu.” Đường Thiên Lộc chậm rãi nói.
Nghe thấy cái tên đó, cuối cùng thần sắc Đường Liên Nguyệt cũng chấn động: “Hắn chính là Ôn Hồ Tửu?”
“Đúng. Xưa nay người của Ôn gia rất khiêm tốn, ít khi đi lại trên giang hồ, chỉ có Ôn Hồ Tửu là ngoại lệ. Bình thường người nhà họ Ôn muốn tránh hiềm nghi nên tuyệt đối không vào ở trong Đường môn, nhưng Ôn Hồ Tửu há miệng là đòi phòng khách, ngươi biết vì sao không? Đường Thiên Lộc thở dài, tự hỏi tự trả lời: “Vì bản lĩnh của hắn cao. Bản lĩnh cao hơn trời thì không sợ trời sập xuống!”
Biệt viện Đường môn.
Đường Phúc Lộc cúi đầu nói: “Đại hội thử độc sẽ được tiến hành vào giữa trưa ngày mai, đến lúc đó sẽ phái người tới nghênh đón hai vị. Còn vị bằng hữu của Bách Lý tiểu huynh đệ, Thiên Lộc đã bố trí đệ tử Đường môn tìm kiếm trong môn phái, nếu có tin tức chắc chắn sẽ lập tức tới thông báo. Nhưng xin hai vị yên lòng, đừng nôn nóng, đừng đi lại trong Đường môn. Nếu muốn ra ngoài xin báo cho đệ tử thủ vệ dẫn các ngươi ra, đừng tự tiện hành động, gây thêm phiền toái không cần thiết cho nhau.”
Ôn Hồ Tửu gật nhẹ đầu: “Biết rồi, yên tâm đi. Không ai muốn tùy tiện đi lại trong Đường môn cả, thuật cơ quan của các ngươi cũng âm hiểm như ám khí vậy.”
Đường Phúc Lộc cười ha hả, không nói gì thêm, quay người định rời khỏi. Không ai muốn ở riêng với người như Ôn Hồ Tửu quá lâu, vì cuối cùng e là chết như thế nào cũng không biết. Cho dù hắn họ Đường, hắn ở Đường môn, hắn cũng không có lá gan đó. Nhưng Ôn Hồ Tửu vẫn gọi hắn lại: “Đợi đã.”
“Sao...” Đường Phúc Lộc thân thể cứng đờ, không xoay người.
“Báo cho Đường Linh Hoàng, ta đã đến.” Ôn Hồ Tửu cười nói.
“Đương nhiên rồi.” Đường Phúc Lộc lập tức đi về phía trước.
Bách Lý Đông Quân gãi đầu một cái: “Mẹ con nói thà gặp Diêm Vương đừng chọc Đường môn, nhưng sao người của Đường môn thấy cậu lại sợ hãi như vậy?”
Ôn Hồ Tửu nhún vai: “Đường môn có tổng cộng mấy trăm đệ tử, có mấy ai không sợ cậu của ngươi?”
“Vậy Đường Linh Hoàng kia là ai?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Ôn Hồ Tửu suy nghĩ: “Chính là một trong những người không sợ ta.”
“Ra thế.” Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu một cái, đột nhiên nhớ ra mấy chuyện đó đều không quan trọng. Y vội vàng nói: “Bằng hữu của ta bị người khác đưa vào trong Đường môn, sau đó biến mất.”
Ôn Hồ Tửu quay đầu lại, thần sắc nghiêm nghị: “Ta đang định hỏi ngươi đây, chẳng phải ngươi đi cùng Lý tiên sinh à? Sao bên cạnh đột nhiên lại có người khác, lúc đầu ta còn tưởng người đó cưỡng ép ngươi nên vội vàng chạy tới.”
Bách Lý Đông Quân do dự một lúc rồi mới trả lời: “Lý tiên sinh có việc phải tới một thành trì ở phía tây trước, người đi cùng ta là bằng hữu của Lý tiên sinh. Chúng ta vốn định tới đại hội thử độc hay xem trò hay, sau đó tới tìm Lý tiên sinh, không ngờ vừa tới cửa Đường môn đã bị người ta bắt cóc. Ta đuổi theo người đó vào trong Đường môn nhưng bị cản lại, cuối cùng mất dấu.”
Ôn Hồ Tửu thấy rõ vẻ do dự của Bách Lý Đông Quân nhưng không tra hỏi, chỉ cúi đầu suy nghĩ: “Võ công của bằng hữu ngươi ra sao?”
Bách Lý Đông Quân nhớ mấy hôm trước Binh Thần La Thắng đã nói hai người bọn họ đều là cảnh giới Kim Cương, lập tức trả lời: “Cũng xấp xỉ ta.”
“Người kia có thể mang hắn đi dễ dàng như vậy, e là cao thủ Thiên Cảnh. Đừng nóng vội, chúng ta không thể tìm người trong Đường môn, nhưng nó có thể.” Ôn Hồ Tửu giơ tay trái, một con rắn xanh quấn quanh ngón tay. Hắn huýt sáo một cái: “Trên người ngươi có thứ gì mà người kia thường dùng không?”
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Trong xe ngựa có. Ta ra bảo người của Đường môn dắt xe ngựa vào.”
Ôn Hồ Tửu gật nhẹ đầu, một con rắn đỏ chậm rãi bò lên tay phải hắn. Bách Lý Đông Quân mỉm cười. Thanh Hồng song xà, đây là hai con rắn mà Ôn Hồ Tửu nuôi dưỡng từ nhỏ, khứu giác cực kỳ linh mẫn. Trước tiên nhờ khứu giác của rắn xanh tìm người, sau khi tìm được lại phái rắn đỏ đi tìm. Phương pháp này của Ôn Hồ Tửu lần nào cũng hiệu quả, Bách Lý Đông Quân từng bị bắt rất nhiều lần, đương nhiên cũng biết chỗ tinh diệu của nó.