Đường môn.
Bách Lý Đông Quân và Ôn Hồ Tửu cùng đi tới Độc Lân Viện của Đường môn, nhưng ở đâu không đông như lúc các môn phái vào Đường môn ngày hôm qua, xem ra đã có không ít người bị loại trong thí nghiệm nhỏ vừa rồi. Bách Lý Đông Quân quay đầu quan sát bốn phía, phát hiện thiếu niên Đường Liên Nguyệt của Đường môn đang đứng trên bục cao, bên cạnh là ba người trung niên, hình như là người chỉ trì đại hội thử độc Đường môn ngày hôm nay. Trong bốn người bọn họ có ba mặc áo đen, chỉ có nam tử trung niên thần sắc nghiêm túc ở chính giữa là mặc áo vàng kim.
“Người áo vàng kia tên là Đường Linh Hoàng, là người quản lý đối ngoại của Đường môn, nghe nói cả ám khí và dùng độc đều đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của Đường môn. Ba người khác đều là sư đệ của hắn, người giao thủ với ngươi hôm qua chắc là tiểu đệ tử quan môn. Lúc đấu với ngươi tuy hắn không lơ là nhưng cũng không dùng toàn lực. Sau này gặp hắn phải cẩn thận một chút.” Ôn Hồ Tửu nói với Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói: “Tiểu đệ tử quan môn? Tiểu đệ tử quan môn của ai?”
“Đương nhiên là của Đường lão thái gia.” Ôn Hồ Tửu quan sát bốn phía xung quanh, không thấy bóng dáng lão thái gia. Xem ra Đường lão thái gia không định hiện thân trong đại hội thử độc hôm nay.
“Đường lão thái gia, già lắm à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Đúng là rất già, đã sáu mươi tuổi rồi. Nhưng Đường lão thái gia không phải chỉ tuổi của ông ta mà là cách gọi khác của gia chủ Đường môn. Đường lão thái gia bây giờ lên làm môn chủ từ năm ba mươi tuổi, đã được gọi là lão thái gia suốt ba mươi năm.” Ôn Hồ Tửu mỉm cười: “Nếu hôm nay vẫn không có tin tức vị bằng hữu của ngươi, ta sẽ đích thân tới gặp lão thái gia.”
Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu, vừa rồi đệ tử Đường môn tới đưa tin, vẫn không có tin tức về Nam Cung Xuân Thủy, trong lòng y không khỏi nóng nảy, vốn không muốn tới tham gia đại hội thử độc này. Nhưng Ôn Hồ Tửu khuyên hắn, bằng hữu của hắn mất tích ly kỳ trước đại hội thử độc, có lẽ có liên quan tới đại hội thử độc, chẳng bằng lặng lẽ đợi xem tình hình.
Người trong sân dần nhiều lên, Ôn Hồ Tửu giới thiệu từng người cho Bách Lý Đông Quân, kia là Ngũ Độc Môn, đây là Độc Thần Giáo, kia là Vân Khô phái, còn có Bất Tử Môn, Khô Cốt Giáo gì đó. Dù sao các môn phái dùng độc này đều đặt tên cực kỳ hung ác, không mang chữ độc thì cũng phải có chữ tử, cứ như sợ người khác không biết mình dùng độc.
“Chúng ta không giống, chúng ta là Lão Tự Hào Ôn gia hiền lành, ôn trong ôn tồn lễ độ.” Ôn Hồ Tửu mỉm cười.
Nhưng trong phạm vi năm bước xung quanh hắn và Bách Lý Đông Quân không có tới một bóng người. Tất cả mọi người trong sân đều tránh Ôn Hồ Tửu, trông cứ như mọi người bao vây hai người bọn họ.
Môn phái có cái tên hung ác đến đâu đi nữa cũng không dám đứng bên cạnh người nhà họ Ôn. Huống chi người kia còn mặc bộ quần áo sáng sủa đặc trưng, lại thêm ba chữ lớn ‘độc chết ngươi’ ở phía sau, chứng tỏ đây là Ôn Hồ Tửu, người khó đối phó nhất trong Ôn gia thế hệ này.
“Cậu, cậu có chắc không?” Bách Lý Đông Quân gãi đầu.
“Là do thành kiến thôi!” Ôn Hồ Tửu bất mãn nói.
“Rất xin lỗi, nhường một chút.” Một giọng nói hiền lành vang lên phía sau đám người, những đệ tử độc môn hung thần ác sát thấy người này sắc mặt chất phác, dáng vẻ khiêm tốn, đương nhiên không chịu nể mặt. Nhưng ngại là đang ở Đường môn, chửi mắng mấy tiếng rồi vẫn nhường đường cho hắn. Người kia đi thẳng tới trước mặt Ôn Hồ Tửu.
“Ngươi đến rồi à. Đúng lúc lắm, không muộn một bước, không sớm một khắc.” Ôn Hồ Tửu liếc mắt nhìn hắn.
“Cậu Bộ Bình?” Bách Lý Đông Quân vui vẻ nói, người cậu này không có quan hệ máu mủ gần như Ôn Hồ Tửu và y, nhưng đối xử với y rất tốt. Con Bạch Lưu Ly khi ở Ôn gia là được Ôn Bộ Bình nuôi dưỡng hàng ngày.
Ôn Bộ Bình gật đầu cười với y, sau đó quay đầu lại chào hỏi đám người: “Ôn gia Ôn Bộ Bình.”
Đám người lại lùi về phái sau hai bước, những người vừa chửi mắng hắn bắt đầu suy nghĩ xem có nên đi trước một bước không.
Ôn gia Ôn Bộ Bình, rất ít khi lộ diện trên giang hồ, người bình thường trong giang hồ không biết, nhưng những người sống trong độc môn đều biết, Ôn Bộ Bình là đại sư luyện độc giỏi nhất Ôn gia thế hệ này.
“Các vị.” Đường Linh Hoàng mặc áo vàng kim cất cao giọng nói.
Xung quanh lập tức yên tĩnh.
“Trên giang hồ, dùng độc bị coi là quỷ đạo, không được thế tục thừa nhận. Đường môn chúng ta ám khí đệ nhất, dùng độc đệ nhị, trước đây không được người trong giang hồ đón nhận. Nhưng bây giờ nhắc tới Đường môn, có ai dám không phục? Quỷ đạo minh đạo, vốn là thành kiến của giang hồ. Độc có thể giết người cũng có thể cứu người. Hôm nay, ở đây, xin mời độc môn trong thiên hạ cùng tham gia đại hội thử độc, trao đổi độc đạo với nhau.” Đường Linh Hoàng nói đầy khí phách.
Ôn Hồ Tửu ở dưới lại cười lạnh liên tục: “Bách Lý, ngươi cảm thấy có giống mấy tổ chức lừa đảo trên giang hồ đang mời người khác nhập hội không?”
Bách Lý Đông Quân cười nói: “Cậu, cậu nói thế là đố kị à?”
Ôn Bộ Bình khẽ lắc đầu: “Ôn gia chúng ta không thích náo động, chỉ có cậu của ngươi là nhất quyết muốn tranh tài cao thấp với người khác. Đường môn tổ chức đại hội thử độc ở đây, có dáng dấp của người đứng đầu, đương nhiên cậu của ngươi không phục rồi.”
“Đây là dược nhân của Đường môn ta.” Đường Linh Hoàng hét lớn một tiếng.
Chỉ thấy một nam tử đeo mặt nạ đồng xanh chậm rãi đi từ dưới đài ra, con ngươi dưới tấm mặt nạ vô thần, vừa nhìn đã biết bị hạ độc, mất đi ý thức vốn có.
“Hắn là tên trộm nổi tiếng trên giang hồ, bị Đường môn chúng ta bắt được, trải qua Đường môn chúng ta rèn luyện nhiều năm, bây giờ đã có thân thể bách độc bất xâm. Đây là khảo nghiệm của Đường môn ta đối với các vị. Nếu các vị dưới đài có thể dùng độc hạ độc hắn, như vậy các vị sẽ có tư cách đưa ra một khảo nghiệm đối với Đường môn ta. Đại hội thử độc, mời các vị thử độc của Đường môn trước, rồi để Đường môn thử độc của các vị.” Đường Linh Hoàng nhìn về phía mọi người, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
“Lớn lối thật.” Ôn Hồ Tửu đứng dậy định nhảy bục.
“Đợi chút đã.” Ôn Bộ Bình vội vàng ngăn Ôn Hồ Tửu lại: “Đừng có vội, Lão Tự Hào Ôn gia sao lại ra trận ngay đầu tiên được?”
Những lời vừa rồi của Đường môn có thể nói là cực kỳ phách lối, hoàn toàn không khách khí với các môn phái dùng độc từ khắp nơi trong giang hồ chạy tới. Chẳng qua đây chính là Đường môn, nếu Đường môn mà khách khí, không khéo các môn phái bên dưới lại phải sợ hãi.
Gã trộm đeo mặt nạ đồng xanh đứng trên đài, có vẻ hơi mê man. Người của Đường môn đã lùi lại đằng sau ngồi xuống, chỉ còn người đeo mặt nạ được tôn là bách độc bất xâm đang đứng đó ngơ ngác nhìn mọi người dưới đài.
“Ai đến!” Có người hét to.
Dưới đài nhốn nháo nhưng không ai muốn làm người đầu tiên lên đài. Dù sao độc cũng giống như thuốc, chú trọng là hốt thuốc đúng bệnh. Trong tình huống chưa hiểu rõ về thể chất người đeo mặt nạ đồng xanh này, không ai muốn tùy tiện thử nghiệm, chỉ muốn để người khác kiểm tra hư thực trước.
Nửa ngày sau, cuối cùng cũng có người không chịu nổi, bước thẳng lên trên đài.
“Thú vị.” Ôn Bộ Bình cười một tiếng.
“Quả nhiên là Ngũ Độc Môn.” Ôn Hồ Tửu nhún vai.
Người vừa lên đài là nữ, mặc đồ đen từ trên xuống dưới, thân thể thướt tha, lụa đen che mặt; nhưng trong con ngươi lại ẩn giấu vẻ phong tình vô hạn.