Ngũ Độc Môn, môn phái toàn nữ, đẹp hơn tiên trên trời, độc hơn rắn rết.
Bọn họ giỏi nhất là thuật hợp hoan, nghe đồn có độc thuật tà môn thải dương bổ âm, chuyên chọn các thiếu niên thư sinh tuấn tú nho nhã, trong lúc đối phương dục tiên dục tử lại lấy máu ở mi tâm, đem đi luyện độc, độc này là Tình Nhân Cổ.
Dùng một giọt máu nuôi một cổ, tà tới cực điểm, cũng độc tới cực điểm.
Cũng may con ngươi dưới mặt nạ đồng xanh vô thần, đã mất đi thần trí, nếu không một nữ tử vóc dáng thướt tha, mặt mày xinh xắn quyến rũ đi tới trước mặt, e là chưa động thủ đã dính độc mỹ nhân rồi.
“Dáng người thật tốt.” Ôn Hồ Tửu liếm môi một cái.
“Tươi mới quyến rũ.” Ôn Bộ Bình chất phác lại kẻ xướng người họa với Ôn Hồ Tửu.
Bách Lý Đông Quân tự cho mình là quân tử khiêm tốn trong chuyện nam nữ, nhưng không biết vì sao khi thấy nữ tử kia trong bụng mình cũng thấy ngứa ngáy, một luồng khí nóng khó tả nổi lên trong bụng...
“Đừng lo, cô nàng này luyện mị thuật, không phải do định lực của ngươi kém. Chắc bây giờ ở đây cũng có không ít người chỉ hận không thể lao lên trên đài. Nhưng cứ xem đi, tuyệt đối đừng ra tay, đừng chạm vào cô ta, không thì có chết thế nào cũng không biết được đâu.” Ôn Hồ Tửu ngửa đầu uống một ngụm rượu, đè nén rung động trong lòng.
Ôn Bộ Bình cười ha hả: “Cậu ngươi nghiên cứu rất sâu về nữ tử Ngũ Độc Môn đấy.”
“Lắm miệng.” Ôn Hồ Tửu hừ lạnh một tiếng.
Nữ tử trên đài lấy từ bên hông ra một con dao găm, trên dao găm lấp lóe ánh sáng tím: “Con dao của ta được bôi độc trên lưỡi dao. Độc tên Câu Vẫn, trúng nó thì trên đời này không ai giải được, cũng như Ngũ Độc Môn chúng ta vậy.” sau khi nói xong, cô đặt lưỡi dao lên môi, ra vẻ sắp liếm một cái.
“Không phải ngu ngốc đấy chứ.” Bách Lý Đông Quân sững sờ.
“Sao ta lại liếm được? Nếu ta chết, các ngươi sẽ đau khổ biết bao.” Cô gái nghiêng đầu nhìn xuống dưới đài.
Bách Lý Đông Quân đối mặt với cô ta, mặt hơi đỏ lên: “Cô ấy đang nhìn ta à?”
“Mắt nhìn chúng sinh, quyến rũ đấy.” Ôn Hồ Tửu cười nói.
Cô gái quay đầu lại, nhìn về phía người đeo mặt nạ, con ngươi vẫn hết sức yêu kiều, nhưng vẫn không thể nhìn thấu được đôi mắt vẩn đục mê mang kia. Cô gái cắn răng tung người nhảy lên, lưỡi dao trong tay đột nhiên chém về phía người đeo mặt nạ.
Người đeo mặt nạ tuy đã mất đi thần trí nhưng vẫn còn phản ứng theo bản năng, nghiêng người né tránh lưỡi dao kia.
Cô gái kia duỗi chân, ra vẻ sắp gạt ngã người đeo mặt nạ nhưng xuất cước đá tới lại bị một chân đá ngược trở lại. Cô gái điểm mũi chân lùi lại, đau tới mức nhe răng trợn mắt.
“Hạ độc cũng phải có thủ pháp cao minh một chút, mị thuật của cô ta không tác dụng gì với người đeo mặt nạ, thân thủ lại hơi kém, e là không thắng nổi.” Ôn Hồ Tửu thở dài.
“Chết tiệt.” Cô gái kia quát khẽ một tiếng, lùi lại bên bàn, hai tay giơ lên, không ngờ trong tay lại có thêm hai con dao.
“Định dùng phi đao à?” Bách Lý Đông Quân hoảng sợ.
Cô gái xoay người một cái, áo đen phất phới, vung ống tay áo, ba điểm sáng bạc bắn ra.
Phi đao, phi đao, lại thấy phi đao.
“Quá chậm.” Ôn Hồ Tửu lắc đầu.
Chỉ thấy dược nhân kia nhanh chóng né tránh, ba lưỡi phi đao lần lượt lướt qua bên cạnh hắn, nhắm thẳng về phía đám người Đường môn phía sau nhưng bọn họ vẫn ngồi yên ổn, mặt không biểu cảm.
Đột nhiên trong đám người bên dưới vang lên một tiếng la lớn.
Chỉ thấy phi đao đột nhiên lùi lại.
Đúng là phi đao quay lại.
“Viên Nguyệt Phi Đao?” Có người nghi hoặc.
Thủ pháp khiến phi đao bay đi rồi quay lại không nhiều, nổi tiếng nhất chính là Viên Nguyệt Phi Đao. Nhưng một cô bé của Ngũ Độc Môn sao lại có thủ pháp ám khí cao minh như vậy?
Bách Lý Đông Quân mắt sắc, thấy trong không trung có một vệt sáng bạc, y nói: “Có sợi dây.”
“Ánh mắt không tệ.” Ôn Hồ Tửu tán thưởng: “Đúng là sợi tơ, có thể chịu được trọng lượng của một thanh phi đao, là tơ nhện của Ngũ Độc Môn.”
Người đeo mặt nạ cũng phát hiện, giơ tay nắm lấy ba sợi tơ, đột nhiên kéo một cái về phía sau.
Cô gái của Ngũ Độc Môn lập tức buông tay, khóe miệng cười lạnh.
“Đã là tơ nhện của Ngũ Độc Môn, đương nhiên trên đó cũng có độc rồi.” Ôn Hồ Tửu thở dài.
Có thế thôi là kết thúc rồi à? Hắn nhìn về phía Đường Linh Hoàng, gương mặt Đường Linh Hoàng vẫn không có biểu cảm gì.
Người đeo mặt nạ ném ba thanh phi đao xuống đất, giơ tay lên nhìn sợi tơ quấn trên tay. Sợi tơ cháy bùng lên trên tay hắn, cuối cùng hóa thành một đống nước đen, rơi dưới dất.
“Đây là!” Ôn Bộ Bình hạ giọng nói.
“Không đúng.” Ôn Hồ Tửu nhướn mày: “Đây là công pháp Kim Cương Hộ Thể của Phật môn. Ta từng hạ độc một hòa thượng của Bạch Mã Tự, hắn trực tiếp đốt những độc vật đó thành nước đen. Kẻ trộm mà Đường môn bắt được còn biết võ công phật môn?”
“Đại sư huynh.” Một đệ tử Đường môn trên đài quay sang gọi Đường Linh Hoàng.
Đường Linh Hoàng phất tay: “Đợi chút đã.”
Cô gái của Ngũ Độc Môn vốn tưởng đòn vừa rồi đã thành công, nhưng đối phương chỉ ra một chưởng đã hóa giải được độc tố của mình, không khỏi ảo não.
“Lâm Tú, lùi lại đi.” Một giọng nữ trung niên vang lên dưới đài, chắc là sư trưởng của cô gái bên trên.
Cô gái trẻ được gọi là Lâm Tú cắn răng, đột nhiên cúi người.
“Không được!” Nữ nhân trung niên ở dưới hô to.
Nhưng Lâm Tú vẫn coi như không thấy, nhấn mạnh xuống đất một cái.
Vô số côn trùng nhỏ bò ra từ tay áo cô, lao như điên về phía người đeo mặt nạ.
Nếu không tận mắt chứng kiến chắc không ai tưởng tượng nổi trong người một cô gái trẻ tuổi lại cất giấu nhiều độc trùng như vậy.
Đám nam nhân vừa có suy nghĩ dơ bẩn với cô gái này đều cảm thấy da đầu tê dại.
“Nữ nhân năm đó cũng kinh khủng như vậy à?” Ôn Bộ Bình trêu chọc.
Ôn Hồ Tửu cười lạnh: “Đây gọi là Bách Cổ Phệ Tâm Thuật, chỉ truyền cho đệ tử chi chính. Ngũ Độc Môn đồng thời sử dụng sẽ là Vạn Cổ Phệ Tâm Trận, có thể diệt cả môn phái, ngươi phải nói năng cẩn thận một chút.
Độc trùng như phát điên bò về phía người đeo mặt nạ đồng xanh, nhưng người đeo mặt nạ kia lại há miệng, đột nhiên hít một cái, hút sạch đám độc trùng kia vào trong miệng.
Không để ngươi cắn ta, ta ăn ngươi trước.
“Điên rồi.” Lâm Tú giật mình, nuốt một con độc trùng đã đủ cho người ta khó mà chịu nổi, huống chi nuốt sạch đám độc trùng này, e là toàn bộ thân thể sẽ bị móc rỗng.
Nhưng người đeo mặt nạ vừa cắn vừa nhả. Đám cổ trùng bị hắn cắn thành từng mảnh vụn rồi nhả xuống đất, cuối cùng còn giơ chân giẫm lên.
“Kinh quá...” Bách Lý Đông Quân chỉ thấy buồn nôn.
“Thật ra không có gì kinh cả, cổ trùng đều là thứ gần chết, thân thể đã rỗng tuếch từ lâu, không khác gì nhai rễ cây.” Ôn Hồ Tửu nói.
Ôn Bộ Bình và Bách Lý Đông Quân cùng nhìn sang hắn với ánh mắt kỳ quái.
Ôn Hồ Tửu vội vàng giải thích: “Ta chưa ăn bao giờ!”
Ôn Bộ Bình và Bách Lý Đông Quân cùng quay đầu, lắc đầu thở dài.
“Ta chưa ăn thật mà!”
Trong lúc ba người trò chuyện, Lâm Tú không còn chiêu nào, bị người đeo mặt nạ xuất quyền đánh văng xuống dưới đài. Bách Lý Đông Quân thấy vậy lập tức lao lên, đỡ lấy cô gái kia ngay trên không trung.
Ôn Hồ Tửu giơ tay che trán: “Đã bảo đừng có chạm vào cô ta mà...”