Tư Không Trường Phong cúi người, phát hiện hòa thượng kia đã bị đánh bất tỉnh thật rồi, không khỏi giơ ngón tay cái với Bách Lý Đông Quân: “Được đấy.”
“Ha ha, ta không còn là Bách Lý Đông Quân không biết gì trong Càn Đông Thành ngày xưa nữa rồi.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Chút mánh khóe nhỏ thôi, không có gì đáng kinh ngạc.”
Hai người nâng hòa thượng dưới đất vào một góc tường hẻo lánh rồi đi lên tầng mười lăm.
Không một bóng người.
Bách Lý Đông Quân cười ha hả: “Chẳng lẽ sợ rồi?’
Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Đừng lơ là, chúng ta lên tầng mười sáu thử xem.”
Đăng Thiên các, tầng mười sáu.
Hai ông lão áo xám đang uống trà, một người mặt mày trắng trẻo không râu ria, ngón tay thon dài; một người khác thân hình khôi ngô, cơ bắp không hề thua kém võ tăng Viên Trạch ở tầng dưới, để râu dài. Một trong hai người cầm chén trà nhìn Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân vẻ mặt mờ mịt, nở nụ cười gằn.
“Sao lại có hai người?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.
Ông lão khôi ngô đặt chén trà xuống, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là chút mánh khóe của tiểu nhân mà thôi. Lão hủ là người giữ Đăng Thiên các tầng thứ mười lăm, Lạc Phong Chung.”
“Lão hủ là người giữ Đăng Thiên các tầng mười sáu, Lạc Niệm Sắt.” Một ông lão khác cũng đặt chén trà xuống, nhìn hai người đầy ẩn ý.
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong lùi lại một bước, đã chuẩn bị để nghênh chiến.
“Nếu hai người các ngươi cùng ra tay, vậy chúng ta cũng cùng ra tay.” Lạc Phong Chung đứng dậy, hắn tính cách nóng nảy, vừa rồi Nam Cung Xuân Thủy leo lên các đã khiến hắn cực kỳ tức giận, bây giờ lại có hai thằng nhóc tới khiêu khích, đã không thể nhịn nổi nữa. Hắn đạp mạnh chân xuống đất, đẩy tay trái ra, một luồng chân khí tuôn trào.
“Kiềm chế chút, kiềm chế chút.” Lạc Niệm Sắt gương mặt tương đối hiền lành mỉm cười trấn an.
“Còn kiềm chế nữa thì Tuyết Nguyệt thành làm gì còn mặt mũi nữa.” Lạc Phong Chung đẩy một chưởng ra, chỉ riêng chưởng phong đã khiến Bách Lý Đông Quân lùi lại một bước.
Bách Lý Đông Quân nhíu mày, nuốt một ngụm nước miếng: “Tư Không Trường Phong, thế này... làm sao đánh nổi?”
Tư Không Trường Phong lấy ra song thương một dài một ngắn, thở dài: “Cảnh giới của người này...”
“Lão hủ bất tài, chỉ mới vào Tiêu Dao Thiên Cảnh có ba năm.” Lạc Phong Chung trầm giọng nói.
Lạc Niệm Sắt cũng đứng dậy: “Ta chăm chỉ hơn người bạn cũ này một chút, cho nên vào Tiêu Dao Thiên Cảnh mười năm.”
Nam Cung Xuân Thủy là quái vật cho nên có thể hoàn toàn không để những cao thủ Thiên Cảnh bình thường trong mắt. Nhưng đặt trên giang hồ, cho dù là Thiên Khải Thành cao thủ nhiều như mây, số người vào Tiêu Dao Thiên Cảnh mười năm chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Một tòa các rách của Tuyết Nguyệt thành đã có nhiều cao thủ vậy à?
“Hai vị anh hùng thành danh đã nhiều năm, sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ đấy chứ?” Tư Không Trường Phong có kinh nghiệm phong phú hơn Bách Lý Đông Quân một chút, biết mấy lão già này rất chú trọng thanh danh, cho nên cố ý nói khích đối phương.
Lạc Niệm Sắt mỉm cười: “Hai vị tiểu huynh đệ có võ công không tệ, chắc cũng đi lại trong giang hồ vài năm, đã từng nghe danh chúng ta chưa?”
Tư Không Trường Phong cau mày, hắn nhớ được hầu hết cao thủ trong giang hồ, nhưng thật sự không có Lạc Niệm Sắt hay Lạc Phong Chung gì đó. Hắn lập tức hiểu hai người này mai danh ẩn tích, ẩn cư nơi này! Tức là cho dù sau này mình có nói bọn họ ỷ lớn hiếp nhỏ, cũng không ảnh hưởng gì tới bọn họ.
“Đã đến rồi thì đánh đi, đừng nói nhảm nữa.” Lạc Phong Chung đã không nhịn nổi.
Lạc Niệm Sắt giơ tay ngăn hắn lại, nhìn qua Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong, vẫn mỉm cười ôn hòa: “Cho thêm cơ hội nói một câu.”
Tư Không Trường Phong cau mày, trong đầu lập tức hiện lên mười mấy lý do thoái thác, nên làm thế nào để tránh trận quyết đấu không có phần thắng này mà vẫn có thể rời khỏi đây vào Tuyết Nguyệt thành. Nhưng trong lúc hắn còn chưa quyết định, Bách Lý Đông Quân lại mở miệng trước, y rất thành khẩn nhìn hai ông lão: “Đừng đánh vào mặt có được không?”
“Ngu ngốc!” Tư Không Trường Phong cả giận nói, hóa ra Bách Lý Đông Quân vẫn là tên Bách Lý Đông Quân ở Càn Đông Thành, chẳng tiến bộ chút nào.
“Được thôi được thôi.” Lạc Niệm Sắt cao giọng cười dài, bước thẳng tới.
Quyền kình của Lạc Phong Chung đã nhẫn nhịn cả nửa ngày, rốt cuộc cũng bộc phát, xuất quyền đánh thẳng ra.
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong cũng có tính thiếu niên, biết rõ không phải đối thủ nhưng làm sao lại bó tay chịu trói cho được? Bách Lý Đông Quân bất chấp tất cả, trực tiếp thi triển Tây Sở Kiếm Ca mạnh nhất của mình, trường thương của Tư Không Trường Phong như giao long bay lượn, phát ra mười hai phần so với ngày thường.
Sau đó bị Lạc Niệm Sắt giơ tay tóm lấy bả vai, ấn mạnh xuống, lập tức hóa giải chân khí của cả hai.
Tiếp đó Lạc Phong Chung xuất quyền đánh tới, đánh văng cả hai người ra ngoài.
Bách Lý Đông Quân bị quăng xuống đất, che mặt kêu rên: “Đã bảo không đánh vào mặt mà?”
“Ngươi im mồm đi.” Tư Không Trường Phong tức giận mắng, sau đó đứng đậy, vung trường thương nghênh đón.
“Gặp nguy không sợ, rất thích hợp làm binh sĩ.” Lạc Niệm Sắt cười nói.
“Thích hợp tới đâu?” Lạc Phong Chung xuất quyền đánh bay trường thương của Tư Không Trường Phong, sau đó giơ tay bắt lấy cổ họng hắn, đánh liên tục từng quyền một vào người hắn: “Có sợ không?”
“Không sợ! Có giỏi thì ngươi đánh chết ta đi!” Tư Không Trường Phong trợn mắt với hắn.
Lạc Phong Chung lại đấm một quyền: “Có sợ không?’
Tư Không Trường Phong cắn răng: “Không sợ!”
Lạc Phong Chung cười gằn, sau đó dứt khoát ném Tư Không Trường Phong xuống đất, giơ tay giơ chân chào hỏi: “Có sợ không? Có sợ khôn? Có sợ không?”
“Sợ rồi sợ rồi, nói sợ thì có ngừng đánh không?” Tư Không Trường Phong giơ hai tay ôm đầu, rốt cuộc không thể làm hảo hán tới cùng.
“Không được.” Lạc Phong Chung lại giơ quyền đánh tới, phát tiết mọi sỉ nhục vừa phải chịu ở chỗ Nam Cung Xuân Thủy.
Bách Lý Đông Quân thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, đang định lao tới hỗ trợ lại thấy một bộ ám xám ngăn trước mặt. Lạc Niệm Sắt vẫn mỉm cười thản nhiên: “Đừng vội, chỗ ngươi còn có ta.”
“Tiên sinh, không cần hỏi, ta sợ.” Bách Lý Đông Quân đường hoàng nói.
“Võ công của Phong Chung quá ác, yên tâm, ta không thế đâu.” Lạc Niệm Sắt cười nói.
Bách Lý Đông Quân nuốt một ngụm nước miếng: “Không phải quyền đấm cước đá?”
Lạc Niệm Sắt giơ một ngón tay thon dài: “Ta chỉ dùng một chỉ.”
“Tin ngươi mới là lạ!” Bách Lý Đông Quân nhảy từ dưới đất lên, co giò bỏ chạy.
Lạc Niệm Sắt cười một tiếng, nhảy tới, xách cổ áo Bách Lý Đông Quân ném thẳng xuống đất, sau đó xuất chỉ điểm lên mi tâm Bách Lý Đông Quân.
Hắn không nói dối, chỉ dùng có một chỉ.
Nhưng ngay sau đó, Bách Lý Đông Quân ngã lăn trên mặt đất, thân thể co giật. Y chỉ cảm thấy trong người như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò, kinh mạch đứt thành từng khúc, cảm giác đau đớn đó không khác gì khoét xương moi tim.