Trong Tuyết Nguyệt thành.
Nam Cung Xuân Thủy đun một bình trà, chậm rãi rót một chén đưa cho người trước mặt. Chưa qua bao lâu mà hắn ở Tuyết Nguyệt thành đã như ở nhà của mình.
Người ngồi trước mặt hắn sắc mặt âm trầm nhưng không tiện phát tác, dù sao hắn theo đám người Bách Lý Đông Quân, cũng biết người trước mặt từng là Lý tiên sinh của học đường, cũng biết thực lực của hắn mạnh tới mức nào. Cho dù mình có cố thế nào đi nữa cũng không thể đấu được với hắn.
“Ly Hỏa?” Nam Cung Xuân Thủy thấy người đối diện có vẻ xuất thần bèn nhỏ giọng gọi.
Lạc Thủy mặc áo đỏ ngồi ở cửa, vung vẩy nhánh cây trong tay, có vẻ bất mãn. Hai người mới ở cạnh nhau chưa được bao lâu, sao đột nhiên lại xuất hiện một lão già?
Ảnh vệ của phủ Trấn Tây Hầu, Ly Hỏa tỉnh táo lại, gật nhẹ đầu: “Lý tiên sinh.”
Nam Cung Xuân Thủy xua tay: “Nam Cung Xuân Thủy, Nam Cung Xuân Thủy.”
Ly Hỏa thấy đám người Bách Lý Đông Quân leo lên Đăng Thiên các, lúc đầu cũng định đi theo nhưng bị Nam Cung Xuân Thủy phái người ‘mời’ tới nơi này. Lúc này hắn rất lo lắng về Bách Lý Đông Quân đang lẻ loi một mình: “Nam Cung huynh, ta có nhiệm vụ trên người, hay là nói ngắn gọn...”
“Về Càn Đông Thành đi.” Nam Cung Xuân Thủy gật nhẹ đầu, trực tiếp nói.
Ly Hỏa sửng sốt: “Vì sao?”
“Ngươi bảo ta nói ngắn gọn nên ta nói thẳng ý mình. Hay là ngươi muốn ta nói rõ ràng hơn một chút?” Nam Cung Xuân Thủy chậm rãi uống trà.
Lạc Thủy mỉm cười, không hổ là nam nhân mà mình thích, nói chuyện bá đạo như vậy.
Ly Hỏa lo lắng: “Hầu gia dặn ta bảo vệ chu toàn cho công tử, đây là lời hứa của ta. Chỉ cần hầu gia không thu hồi mệnh lệnh đã ban, ta sẽ không đi.”
“Đông Quân được bảo vệ quá tốt.” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên thở dài một tiếng.
Ly Hỏa sửng sốt, do dự một chút nhưng vẫn không nói gì.
“Nó sinh ra trong phủ Trấn Tây Hầu, mẹ là Lão Tự Hào Ôn gia, sư phụ trước thì là Nho Tiên Tây Sở, sư phụ thứ hai là Lý tiên sinh ở học đường, mấy huynh đệ của hắn không phải đệ nhất Lôi gia bảo thế hệ này thì là hoàng tử được hoàng tộc Bắc Ly coi trọng nhất. Có thể nói nó có đi tới đâu cũng thuận buồm xuôi gió, cho dù về Thiên Khải Thành cực kỳ nguy hiểm kia cũng chỉ như dạo chơi một vòng mà thôi.” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười: “Nó trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, có thành anh hùng giống ông nội của nó không?”
Ly Hỏa nhíu mày trả lời: “Nhưng hầu gia đâu có muốn tiểu công tử trở thành người giống mình.”
“Nhưng hầu gia bảo vệ nó được một thời gian chứ đâu bảo vệ được cả đời? Nếu có ngày nào đó phủ Trấn Tây Hầu không còn, Ôn gia không có mặt, ta cũng không, vậy ngươi cảm thấy Đông Quân có võ công lên tới Tiêu Dao Thiên Cảnh thì có ích lợi gì? Nó quen với chuyện nếu mình đánh không lại thì phía sau sẽ có người tới gánh giúp, nhưng đứng trước lằn ranh sinh tử thì sao?” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên nghiêm giọng: “Từ khi Bách Lý Đông Quân vào Thiên Khải Thành tới giờ, lúc nào là cảnh giới tăng nhanh nhất? Chính là kỳ thi vào học đường ở Thiên Khải Thành, bị đẩy vào chỗ chết! Không biết sinh tử thì sao hiểu được giang hồ? Nếu Trấn Tây Hầu còn không hiểu cả đạo lý này, vậy thì phủ Trấn Tây Hầu chỉ hưng thịnh được nhiều nhất ba năm nữa thôi!”
Ly Hỏa nghe vậy đổ mồ hôi lạnh đầm đìa: “Nhưng nếu tiểu công tử chết thì...”
“Thì chết thôi.” Nam Cung Xuân Thủy hừ lạnh: “Thế thì phải trách thằng nhóc Bách Lý Thành Phong không tốt, chỉ sinh được mỗi một đứa con trai.’
“Năm xưa khi thế tử phi sinh tiểu công tử, phủ Trấn Tây Hầu bị thích khách tập kích. Tuy đã giết được thích khách, nhưng thế tử phi đã bị thương, cả đời này không thể sinh con.” Ly Hỏa thở dài: “Đây vốn là bí mật của phủ Trấn Tây Hầu, nhưng Nam Cung huynh đã nói tới nước này rồi, ta đành phải để lộ. Cho nên đối với phủ Trấn Tây Hầu, tiểu công tử thật sự rất quan trọng.”
“Vậy Trấn Tây Hầu không có đứa con trai nào khác sinh cháu cho à?” Lạc Thủy nói đầy ẩn ý.
Ly Hỏa lắc đầu: “Chính thất của hầu gia mất sớm, chưa từng tái giá, chỉ có mình thế tử.”
Nam Cung Xuân Thủy thở dài: “Đúng là phiền phức. Nói không nghe à? Ngươi thuật lại những lời vừa rồi cho Bách Lý Lạc Trần, nếu hắn không đồng ý thì ngươi về đây, ta không đuổi ngươi đi. Từ đây về Càn Đông Thành chỉ có mười ngày, trong mười ngày này ta đảm bảo tiểu công tử của ngươi không có vấn đề gì.”
Ly Hỏa cau mày như đang do dự.
“Nam Cung Xuân Thủy ta đảm bảo cho hắn, nếu hắn còn chết thì tên Ly Hỏa nhà ngươi ở đây liệu có tác dụng gì?” Nam Cung Xuân Thủy hất tay áo, đánh văng Ly Hỏa ra cổng: “Đi đi!”
“Đi thôi.” Lạc Thủy mỉm cười.
Ly Hỏa chắp tay, quay người đi khỏi.
“Chàng coi trọng tên đồ đệ ấy đến vậy à?” Lạc Thủy quay lại nhìn Nam Cung Xuân Thủy.
Nam Cung Xuân Thủy thở dài: “Vừa rồi ta nói thật đấy. Nếu nó không trưởng thành, như vậy...”
“Trấn Tây Hầu sẽ biến mất, Lão Tự Hào Ôn gia cũng vậy.”
Trong Đăng Thiên các.
Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân bị đánh gục xuống đất, không đứng dậy nổi.
Lạc Phong Chung và Lạc Niệm Sắt dừng tay, lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Nam Cung Xuân Thủy, tên khốn kiếp nhà ngươi! Đi đâu rồi!” Bách Lý Đông Quân gục ở đó kêu rên.
Lạc Phong Chung cười lạnh: “Không đánh được thì nhờ người giúp à? Bây giờ đám thiếu niên trên giang hồ chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?”
Đương nhiên Nam Cung Xuân Thủy không trả lời Bách Lý Đông Quân, cuối cùng Bách Lý Đông Quân đành chọn cách thỏa hiệp.
Y biết phủ Trấn Tây Hầu luôn bố trí một ảnh vệ bên cạnh mình, ảnh vệ này đã xuất hiện ở Càn Đông Thành và Thiên Khải Thành mấy lần, y không phải kẻ ngốc, đã phát hiện ra từ lâu. Nhưng y cũng không muốn sống cuộc sống được che chở như vậy, cho nên mỗi lần đều dốc toàn lực, không muốn hắn hiện thân. Nhưng lần này, rốt cuộc y cũng thỏa hiệp.
Thật sự, không có cách nào.
Bách Lý Đông Quân đứng dậy, không còn vẻ chật vật lúc trước, trở nên cực kỳ bình tĩnh. Y thở dài, cuối cùng lạnh lùng nói: “Ra đi.”
Lạc Niệm Sắt và Lạc Phong Chung cùng cảm thấy vẻ lạnh lẽo trong giọng nói đó, đồng thời lui lại một bước, nhìn bốn phía xung quanh, chờ đợi kẻ địch xuất hiện.
Nhưng, chỉ có một cơn gió lạnh thổi qua.
Bách Lý Đông Quân sửng sốt, sau đó lại hô: “Ra đây đi!”
Lạc Niệm Sắt cảm nhận bốn phía xung quanh, cả hai tầng các bên dưới cũng không có ai.
Lạc Phong Chung cười lạnh: “Ra đây cái gì? Kêu tiếp đi!”
Bách Lý Đông Quân đã tuyệt vọng, xem ra không chỉ sư phụ vứt bỏ mình mà cả người nhà cũng vứt bỏ mình. Y thở dài một tiếng, cuối cùng cười lạnh nói: “Hắn đã đứng sau lưng các ngươi, cao thủ chân chính đâu dễ bị phát hiện khí tức như vậy?”
Lạc Phong Chung lập tức quay đầu lại, xuất quyền đánh thẳng ra, nhưng nào có bóng người!
Tư Không Trường Phong đang nằm dưới đất lập tức nhảy lên, cùng Bách Lý Đông Quân chạy thẳng xuống Đăng Thiên các. Lạc Phong Chung vội vàng xoay người định đuổi theo, nhưng bị Lạc Niệm Sắt giơ tay ngăn lại: “Đuổi làm gì? Chẳng lẽ lại đánh chết bọn nó?”
Hôm nay có Nam Cung Xuân Thủy leo thẳng mười sáu tầng, khiến toàn thành chấn động.
Cũng có hai gã đồ đệ của hắn, rơi thẳng từ tầng mười sáu xuống, ngã lộn nhào.