Khi Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong chạy xuống Đăng Thiên các, cả hai đã kiệt sức, dựa lưng vào nhau nằm đó, thậm chí không còn sức đứng dậy.
“Tư Không Trường Phong, chắc đây là lần chúng ta thê thảm nhất nhỉ?” Bách Lý Đông Quân thở hổn hển.
Tư Không Trường Phong cắn răng: “Lúc thảm nhất ta còn gần chết cơ, nhưng bây giờ ta cảm thấy ta chết mất rồi. Ngươi có cử động được không?”
“Vừa rồi là chút sức lực cuối cùng rồi, ta cảm thấy xương cốt trên người đều mềm nhũn ra, không còn sức lực nữa, ngươi thì sao?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Tư Không Trường Phong thở dài một tiếng: “Xương cốt của ta không mềm, ta cảm thấy xương cốt của ta bị đánh tan thành từng mảnh rồi.”
“Xem ra hai người các ngươi cũng có chút năng lực đó, không ngờ lại đánh được lên tầng cao nhất.” Người trẻ tuổi cầm đại đao gác cửa đã đứng trước mặt bọn họ từ lúc nào không biết, cúi đầu nhìn bọn họ, gương mặt đầy trêu ngươi.
Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Làm sao ngươi biết?”
“Chắc cái tên dùng thương này gặp phải ông lão Lạc Phong Chung. Tồi Sơn chưởng của ông ta cực kỳ dũng mãnh, năm xưa tên đạo tặc La Sơn bị quyền của ông ấy đánh cho cả đời không đứng dậy nổi. Còn ngươi, gặp phải ông lão Lạc Niệm Sắt, Miên Âm chỉ hạ thủ rất nhẹ nhàng, hậu kình lại hùng hậu vô cùng, mềm mại âm độc, nhưng đau thấu tim gan.” Người trẻ tuổi đi quanh hai người một vòng.
“Vị hảo hán này, tại hạ là cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu Bách Lý Lạc Trần.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói: “Có một chuyện muốn nhờ, không biết có được không?’
“Bách Lý Lạc Trần, nổi tiếng quá nhỉ!” Giọng nói của thủ vệ trẻ tuổi không hề có ý khâm phục, ngược lại còn mang vẻ chế nhạo.
“Sư phụ của ta mới vào thành, ngươi cũng thấy đấy, bây giờ ta không tiện, chuyển lời giúp ta nhé.” Bách Lý Đông Quân nói rất thành khẩn, so với lúc bình thường thậm chí còn khách khí hơn hẳn.
Thủ vệ trẻ tuổi cười lạnh: “Nhờ hắn tới đây cứu ngươi?”
“Không phải.” Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại, khi mở mắt ra. “Giúp ta nói với hắn một câu...”
“Cút mẹ nhà ngươi đi!”
Thủ vệ trẻ tuổi đầu tiên sửng sốt, sau đó cười ha hả, ánh mắt tóe lên vẻ tán thưởng hiếm có. Hắn gật nhẹ đầu: “Được. Sư phụ ngươi tên gì?”
“Nam Cung Xuân Thủy.” Bách Lý Đông Quân trả lời.
Thủ vệ trẻ tuổi lập tức xoay người, vận khí thi triển Sư Tử Hống chính thống của Phật môn: “Nam Cung Xuân Thủy bên trong nghe rõ đây, hai tên đồ đệ của ngươi nhờ ta chuyển lời!”
Nam Cung Xuân Thủy trong Tuyết Nguyệt thành nghe vậy đặt chén trà xuống, đứng dậy lắc đầu: “Chậc, hai tên đệ tử này, cuối cùng vẫn phải...”
“Bọn họ nói, cút mẹ nhà ngươi đi!”
Thân thể Nam Cung Xuân Thủy cứng đờ, Lạc Thủy che miệng bật cười.
“Thôi thôi, để chúng nó bị đánh chết đi.” Nam Cung Xuân Thủy vừa đi tới cửa lại quay đầu về.
Lạc Thủy mỉm cười: “Bị hai lão ấy tra tấn như vậy là chết thật đấy.”
“Bọn nó phách lối như vậy, chứng tỏ còn cách cái chết xa lắm.” Nam Cung Xuân Thủy hừ lạnh một tiếng: “Ta có nên trả lời không?”
Lạc Thủy gật nhẹ đầu: “Chẳng phải ngươi tự khen mình là người đọc sách à? Đáp một câu văn nhã một chút.”
Nam Cung Xuân Thủy quay đầu lại cao giọng hô ra ngoài phòng: “Vậy ngươi cũng nói cho chúng nó một câu, từ biệt cùng vui, ai nấy bình an!”
“Lão già chết tiệt này!” Bách Lý Đông Quân tức tối mắng một câu cuối cùng rồi hôn mê bất tỉnh.
Tư Không Trường Phong ngẩng đầu nhìn thủ vệ trẻ tuổi, do dự trong chốc lát rồi hạ giọng nói: “Đại ca...”
Hạ Quan thành.
Trong một căn nhà nhỏ cũ kỹ, giữa sân đặt một cai thùng tắm lớn, hơi nước bừng bừng.
“Thoải mái quá đi...”
“Ta thoải mái chết mất, thoải mái chết mất...’
“Bách Lý Đông Quân, dù sao ngươi cũng là quý tộc hầu phủ, công tử thế gia, sao lại chẳng có tiền đồ gì cả, chỉ là ngâm nước nóng thôi mà.”
“Ngươi có tiền đồ thì đừng có kêu, dù sao ta cũng thoải mái chết đi được. Leo các cái gì chứ, không leo. A...”
“Đừng kêu linh tinh, ghê lắm.”
"A a a a a..."
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong nằm trần truồng trong thùng tắm lớn, nhắm mắt lại, cảm giác xương cốt tan ra thành từng mảnh đang từ từ nối lại.
Đương nhiên ngâm nước nóng bình thường không có công hiệu như vậy, trong thùng tắm thả ra nhiều dược liệu quý báu, đều là thủ vệ trẻ tuổi mang vẻ mặt ghét bỏ ném cả đống lớn vào. Đương nhiên nhìn tòa nhà xập xệ này, Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong chỉ nghĩ đó là thuốc chữa thương bình thường, không để trong lòng mấy.
“Đại ca, cám ơn ân cứu mạng.” Bách Lý Đông Quân nằm ngửa mặt lên trời, “Hay là vào cùng cho vui.”
“Không cần.” Người canh cửa gõ nhẹ thanh đao trên tay, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
Tư Không Trường Phong nhìn thoáng qua lưỡi đao lấp lóe dưới ánh trăng này, cảm thán: “Vị đại ca này, đối với chúng ta chuyện hôm nay thật sự là ơn cứu mạng. Xin hỏi tôn tính đại danh của đại ca?”
“Ta tên Lạc Hà.” Người canh cửa trả lời.
Tư Không Trường Phong gật nhẹ đầu, sau đó cau mày nhìn sang Bách Lý Đông Quân: “Ngươi có nhớ cô gái mà Nam Cung Xuân Thủy tới đây tìm tên là gì không?”
“Nghe hắn nói rồi, là Lạc Thủy...” Bách Lý Đông Quân đột nhiên mở mắt: “Lạc Thủy, Lạc Hà! Chẳng lẽ là...”
“Đó là chị của ta.” Lạc Hà hờ hững nói.
“Chị ngươi chẳng phải thành chủ Tuyết Nguyệt thành à? Sao ngươi lại ở cái chỗ chết tiệt này?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.
“Chỗ này làm sao?” Lạc Hà mắng: “Không muốn ở, cút!”
“Đại ca, không có ý này.” Tư Không Trường Phong vội vàng hòa giải.
“Đúng đúng đúng, ca. Chúng ta chỉ cảm thấy ngươi toát lên vẻ quý phái, nơi này không xứng với thân phận của ngươi.” Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong kẻ xướng người họa, dù sao bọn họ cũng vừa chịu đủ thứ đau khổ, giờ phải ăn nhờ ở đậu, không dám phách lối quá mức.
“Dựa trời dựa đất dựa cha dựa mẹ, thắng cũng khó coi!” Lạc Hà tức giận nói: “Người sống trên đời chỉ dựa vào mình! Chị ta là thành chủ thì sao, ta chỉ sống dựa vào bản thân, dựa vào đao của ta.”
Chẳng trách hôm nay khi tự giới thiệu, đối phương lộ rõ vẻ khinh thường, nhưng khi mình mắng sư phụ hắn lại lộ vẻ tán thưởng. Lại là một quái nhân. Nhưng Bách Lý Đông Quân lại rất tán thưởng quái nhân như vậy, y gật nhẹ đầu: “Nếu ta có giác ngộ như ngươi từ sớm, hôm nay đã chẳng bị đánh tới như vậy.”
Lạc Hà cười lạnh: “Lúc tối Tuyết Nguyệt thành lại phái người đến chuyển lời, không đánh nổi Đăng Thiên các tầng mười sáu thì các ngươi cút đi, sau này đừng gọi hắn là sư phụ nữa.”
Bách Lý Đông Quân ngửa đầu ngã vào thùng tắm, ngơ ngác nhìn bầu trời: “Thế chẳng phải giết ta à..”
Tư Không Trường Phong cau mày nói: “Làm thế nào bây giờ...”
“Làm sao à?” Bách Lý Đông Quân lại quay người một cái, làm bọt nước bắn lên: “Vậy thì đánh thôi!”