Trăng sáng sao thưa.
Lạc Hà đã nằm trong nhà ngủ, hắn để một gian phòng riêng cho Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong. Có điều, tuy Bách Lý Đông Quân thấy thân thể mệt mỏi nhưng chỉ nằm đó, mãi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, mãi tới khi nghe tiếng hít thở của Tư Không Trường Phong bên cạnh chậm rãi trở nên nhẹ nhàng, hắn mới đứng dậy, đi ra ngoài sân một mình.
Ánh trăng chiếu lên người hắn, cảm giác hơi lạnh. Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng, cầm trường kiếm lên.
“Sư phụ...” Y gọi khẽ.
Đời này Bách Lý Đông Quân có hai vị sư phụ, một là Tây Sở Nho Tiên Cổ Trần, một là Tắc Hạ Học Đường Lý tiên sinh, nhưng đối với Lý tiên sinh, y thường gọi là ‘tiên sinh”, còn gọi ‘sư phụ’ vẫn là ông lão mặc đồ trắng khắp người, thích chơi ảo thuật.
“Ta dạy con Vấn Đạo Vu Thiên, nhưng chắc con cũng nghe nói, một thức khác mới thật là lợi hại, chiêu đó gọi là Đại Đạo Triêu Thiên. Ta sẽ dùng cho con xem, nhưng đây là đại đạo của ta, đại đạo của con thì con phải tự đi. Đợi tới lúc nào con tự đi được ra đại đạo, chắc chắn con sẽ được như lời mình nói!”
“Dương danh thiên hạ!”
Lời nói của Cổ Trần vẫn vang vọng bên tai, Bách Lý Đông Quân vuốt ve thanh Bất Nhiễm Trần trong tay, lẩm bẩm: “Đại đạo của ta... là gì đây?”
Y nhớ lại lúc ở trong Đường môn, Nam Cung Xuân Thủy giơ tay lên là vào Tiêu Dao Thiên Cảnh, giơ tay lên lần nữa là Thần Du Huyền Cảnh, khiến cho vạn vật kinh hãi, trời xanh biến sắc. Lúc đó y đứng bên nhìn, có một cảm giác rất kỳ quái. Lúc đó mình như rút khỏi cuộc chiến, không bị cảnh giới của Nam Cung Xuân Thủy kiềm hãm, lại như dung nhập trong trận chiến, bất cứ chi tiết nào cũng như tự mình trải qua. Y biết đây là Nam Cung Xuân Thủy cố ý làm ra, mà sau khi xem xong trận chiến đó, y luôn cảm thấy trong lòng có một luồng lực lượng tuôn trào, nhưng mãi vẫn không nắm được nó, đến mức trong lòng ngứa ngáy, khó chịu không nói thành lời.
“Mặc kệ, luyện thêm một chút!” Bách Lý Đông Quân hất trường kiếm, đứng dậy múa kiếm.
Tây Sở Kiếm Ca!
Nơi đây không có ai, y cũng không cần giấu diếm nữa, thi triển Tây Sở Kiếm Ca một cách cực kỳ nhuần nhuyễn, cuối cùng hạ xuống đất thu kiếm, trong lòng bỗng dâng lên một luồng kiếm ý. Y vui mừng, gầm lên: “Đại Đạo Triêu Thiên!”
Nhưng vung kiếm ra thì khí thế chợt giảm, chỉ khiến cho cành cây trong vườn lay động một cái.
“Đây là thiên hạ đệ nhất kiếm thuật, Đại Đạo Triêu Thiên?” Một giọng nói mang vẻ trào phúng vang lên, Bách Lý Đông Quân quay đầu lại thấy Tư Không Trường Phong mái tóc rối tung đang tựa người vào cửa. Bách Lý Đông Quân thu kiếm, đã đánh thức ngươi rồi.”
“Không phải đánh thức, vừa rồi ta đâu có ngủ.” Tư Không Trường Phong ngáp một cái, bước lên trước vài bước.
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong ngồi xuống bậc thang, Bách Lý Đông Quân đặt kiếm một bên, đột nhiên hỏi: “Tư Không Trường Phong, ta muốn bàn với ngươi một chuyện.”
Tư Không Trường Phong gật đầu: “Ngươi nói đi.”
“Ta muốn bàn với ngươi về đạo.” Bách Lý Đông Quân nghiêm trang nói.
Tư Không Trường Phong giật nảy mình: “Ngươi định làm đạo sĩ à?”
Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Ta nghiêm túc đấy. Sư phụ ta nói đại đạo của người khác với đại đạo của ta. Nhưng ta nói hiểu đại đạo của sư phụ là gì, đại đạo của ta là gì, ta lại không tìm ra. Cho nên muốn hỏi ngươi thử xem?”
“Trước kia ta quen một người đọc sách, hắn từng nói với ta vài câu, đại khái là trời đất tự vận hành mà không do ai đẩy, trời trăng sáng mà không do ai đốt, sao trời ở đó mà không do ai xếp, muông thú tự sinh mà không do ai tạo, đó là do tự nhiên tạo ra, đâu phiền gì tới người?” Tư Không Trường Phong suy tư trong chốc lát rồi tiếp tục nói: “Có lẽ là chỉ đạo do tự nhiên mà thành. Cho nên ta đoán, ngươi không cần cố gắng tìm đạo của mình, cứ thuận theo bản tâm là được.” Tư Không Trường Phong chỉ vào tim mình.
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ, vẫn lắc đầu một cái.
“Ta đến từ chỗ không, đi cũng trống không, cho nên đặt họ là Tư Không, cũng nguyện hóa thành một cơn gió mạnh, một đi không trở lại, cho nên tự lấy tên là Trường Phong. Vốn dĩ tưởng tượng của ta là một mình một thương, cưỡi một con ngựa,, cứ thế du đãng khắp thiên hạ, cuối cùng say chết trong chùa miếu nào đó. Ta cảm thấy đây là đạo của ta, không quan tâm mình đến từ đâu, cũng không quan tâm mình đi đến đâu.” Tư Không Trường Phong mỉm cười.
Bách Lý Đông Quân bỗng thấy hiếu kỳ: “Tư Không Trường Phong, ngươi nói mình là cô nhi?”
Tư Không Trường Phong gật nhẹ đầu: “Đúng vậy.”
“Ngươi chưa từng gặp cha mẹ?” Bách Lý Đông Quân lại hỏi.
“Thậm chí chưa từng nghe nói.” Tư Không Trường Phong lắc đầu.
“Vậy khi còn bé ngươi làm sao sống được, có người thu dưỡng?” Bách Lý Đông Quân lại hỏi.
Tư Không Trường Phong tiếp tục lắc đầu: “Cũng không.”
“Không thể nào, một đứa trẻ vừa ra đời, không có ai nuôi dưỡng thì làm sao mà sống nổi.” Bách Lý Đông Quân nói như chém đinh chặt sắt.
“Ngày ta có ký ức là tỉnh lại trong một căn miếu hoang, xung quanh không có một ai, ta đi trên đường, bụng kêu ùng ục, đi lung tung khắp bốn phía. Về sau có một thiếu niên quần áo rách rưới cho ta một cái bánh, hỏi ta là ai. Ta nói ta không biết. Hắn nói thế thì sau này ta đi theo hắn. Ta không biết mình mấy tuổi, nhưng thiếu niên ấy cao tương đương ta, hắn nói mình mười ba tuổi, ta cũng coi như mình mười ba tuổi. Tính mạng ta bắt đầu từ ngày ấy.” Tư Không Trường Phong nói rất hờ hững, cứ như đang kể chuyện không liên quan tới mình.
Bách Lý Đông Quân lại kinh hãi: “Ngươi không phải cô nhi, ngươi mất trí nhớ! Ngươi không muốn tìm lại ký ức à?’
“Trước kia từng nghĩ tới, nhưng mỗi lần nghĩ lại thì đầu lại đau đớn không thôi. Sau này thì thoải mái, cho dù gặp được Dược Vương Tân Bách Thảo, ta cũng không nhờ hắn giúp ta khôi phục ký ức. Vừa rồi ta đã nói đó thôi, không quan tâm mình đến từ đâu, cũng không quan tâm mình sẽ đi đến đâu, đây là đạo của ta. Nói là đạo thì quá mơ hồ, nói đơn giản hơn thì đây là nguyên tắc xử thế của ta.” Tư Không Trường Phong nhún vai: “Có gì lớn đâu. Đừng nói về ta nữa, nói về ngươi đi, đạo của ngươi thì sao?”
Bách Lý Đông Quân vò đầu: “Khi còn bé ta không thích tập võ, thích ủ rượu, cha mẹ không cho phép nhưng ông nội lại cực kỳ dung túng, ta cũng vui vẻ tự tại, sau này gặp được Cổ Trần sư phụ với thuật ủ rượu đỉnh cao trong thiên hạ. Rồi sư phụ mất, ta quyết định bắt tay vào tập võ, sau đó được bái thiên hạ đệ nhất là Lý tiên sinh ở học đường làm sư phụ...”
Tư Không Trường Phong ngắt lời “Ngươi đang khoe khoang đấy à?”
Bách Lý Đông Quân vội vàng lắc đầu: “Ta cảm thấy cuộc đời ta có vẻ quá thuận lợi. Chuyện duy nhất ta chưa thực hiện được là cưới vị thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp kia vào nhà. Còn sư phụ bảo ta tìm đạo, hình như ta chưa hề chạm tới. Chẳng qua cảm thấy, cứ sống cuộc sống rành mạch như vậy...”
Tư Không Trường Phong gật nhẹ đầu, vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Có lẽ đây là nguyên nhân Nam Cung Xuân Thủy để chúng ta leo Đăng Thiên các. Cuộc sống của ngươi quá thuận lợi!”