Lại bảy ngày qua đi.
Thiên Khải Thành vẫn bình tĩnh như trước, chí ít ở mặt ngoài là vậy.
Hôm đó Lạc Thanh Dương ra khỏi vương phủ, tùy ý đi dạo khắp nơi trong hoàng thành. Hắn đi suốt sáu canh giờ, từ bình minh tới tận lúc trời tối, đi qua mấy nơi quan trọng trong Thiên Khải Thành một lượt, cuối cùng tới cửa hoàng cung. Hắn lấy từ trong lòng ra một tấm lệnh bài màu đen, trên lệnh bài có một chữ ‘Ảnh’. Thị vệ canh gác lập tức lùi sang một bên, cung kính cúi người: “Mời.”
“Người đó là ai?” Sau khi Lạc Thanh Dương đi xa, một thị vệ canh cửa hạ giọng hỏi.
Một thị vệ khác nhìn theo bóng lưng Lạc Thanh Dương, nhỏ giọng trả lời: “Là cận vệ mà hoàng đế bệ hạ đích thân lựa chọn, nhưng vẫn chưa chính thức nhận chức. Nghe nói bệ hạ định tương lai sẽ bồi dưỡng người này thành thống lĩnh cấm quân.”
“Trông chẳng có gì ghê gớm, hình như tuổi tác còn không bằng con trai ta.” Thị vệ vừa hỏi khinh thường nói.
“Những người cầm lệnh bài chữ Ảnh không có ai dễ chọc đâu.” Một thị vệ khác trầm giọng nói.
Hoàng cung chia ra tiền điện và hậu điện, còn hai bên tiền điện ba mươi hai phòng Thiên Môn. Lạc Thanh Dương đi tới gian phòng cuối cùng trong mười sáu phòng ở phía tây. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một ông lão đang ngồi trong đó, như vẫn luôn chờ hắn đến.
Ông lão râu tóc bạc trắng nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như diều hâu.
“Sư phụ.” Lạc Thanh Dương cúi đầu nói.
“Hôm nay thật có nhã hứng.” Ông lão gõ nhẹ tay lên mặt bàn: “Đi dạo khắp Thiên Khải Thành.’
“Hôn lễ của sư muội sắp đến, ta sợ có gì sơ suất nên đi kiểm tra cứ điểm Ảnh vệ trong Thiên Khải Thành.” Lạc Thanh Dương nói khẽ.
Ông lão mỉm cười: “Có gì sơ suất kia chứ, chẳng lẽ là vì thằng nhóc họ Diệp kia?”
Thần sắc Lạc Thanh Dương hơi đổi, không nói gì.
“Ngươi không nói với ta, nhưng ta vẫn biết.” Ông lão ngưng cười, ánh mắt lạnh băng.
“Đồ nhi chỉ cảm thấy chuyện này đã giải quyết, không cần báo cho sư phụ.” Lạc Thanh Dương cúi đầu nói.
“Đã giải quyết? Ngươi không giết ngươi, sư phụ dạy ngươi giải quyết như vậy à?” Ông lão hừ lạnh một tiếng, vỗ mạnh xuống bàn.
“Đồ nhị sai rồi.” Lạc Thanh Dương nói.
“Tên họ Diệp kia là đồ đệ của Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma. Bây giờ trong Thiên Khải Thành không có Lý tiên sinh, Vũ Sinh Ma mà xông vào thành, không ai có tự tin để một mình ngăn cản hắn. Nhưng mấy ngày trước ta nhận được tin, Vũ Sinh Ma đã chết. Cho nên ngươi về nói với nha đầu kia, đừng hy vọng có ai tới mang nó đi.” Ông lão nói với giọng điệu lạnh băng.
Lạc Thanh Dương ngẩng đầu lên: “Sư phụ, người tuyệt tình đến vậy sao?”
“Tuyệt tình? Bao năm qua Ảnh tông chúng ta chỉ có thể nấp trong chỗ tối, bây giờ ngươi được bệ hạ lựa chọn trở thành minh vệ, sư muội của ngươi được Cảnh Ngọc Vương chọn làm trắc phi. Ảnh tông ta đợi bao năm mới có cơ hội, sao lại vì nhi nữ tình trường mà bỏ qua được?” Ông lão nhíu mày nói: “Ta biết ngươi thích sư muội, nhưng công phu của ngươi là do ta dạy, ngươi muốn mang nó đi cũng được, bây giờ ta cho ngươi cơ hội. Rút kiếm ra, giết ta đi.”
Lạc Thanh Dương nghiêng người, hôm nay hắn không mang theo thanh kiếm trúc kia, bên hông dắt một thanh kiếm sắt hẹp dài. Hắn chạm tay lên chuôi kiếm nhưng cuối cùng không nắm lấy, lắc đầu nói: “Đồ nhi không dám.”
“Nhi nữ tình trường.” Ông lão có vẻ không hề kinh ngạc trước kết quả này, quát khẽ: “Nam nhi, phải có chí hướng cao xa hơn!”
“Ta muốn thành thiên hạ đệ nhất.” Lạc Thanh Dương đột nhiên nói.
Ông lão kinh hãi, tuy ông nói về chí hướng rất hào hùng, nhưng còn chưa cao xa tới mức trở thành thiên hạ đệ nhất. Thiên hạ đệ nhất là như thế nào? Là Lý tiên sinh của học đường.”
Lạc Thanh Dương xoay người, đi về phía cửa, hạ giọng lẩm bẩm: “Như vậy ta muốn yêu ai thì yêu.” Hắn không biết ông lão có nghe thấy không, nhưng hắn không muốn nói chuyện tiếp nữa, đẩy cửa, trực tiếp đi ra ngoài.
“Hôm nay bảo ngươi tới là báo cho ngươi biết. Sau bảy ngày, hôn lễ kết thúc, ngươi tới bên cạnh bệ hạ làm chuyện mà ngươi nên làm!” Giọng nói của ông lão vang lên sau lưng, Lạc Thanh Dương vung tay, đóng cửa lại.
Trăng sáng sao thưa.
Lạc Thanh Dương đi một mình trên đường, cửa hàng hai bên đã đóng cửa, hắn đi tới bên ngoài miếu Hỏa Thần, đột nhiên lớn tiếng nói: “Ra đi.”
Nam tử tóc trắng đeo mặt nạ ác quỷ nhảy từ trên nóc nhà xuống: “Lần trước ta đã nói với ngươi rồi, nếu muốn tìm ta thì cứ tới căn miếu đổ nát này tùy ý hét một tiếng, ta sẽ xuất hiện, ngươi lại coi là thật.”
“Vì sao ngươi lại tìm ta?” Lạc Thanh Dương hạ giọng nói.
“Vì ngươi rất thú vị, Bách Hiểu Đường chúng ta luôn hứng thú với bất cứ người thú vị nào. Hai mươi năm sau, bậc thứ ba trên Quan Tuyệt Bảng sẽ có một chỗ của ngươi.” Nam tử đeo mặt nạ lấy ra một quyển sách, bên trên vẽ cảnh Lạc Thanh Dương rút kiếm. “Được rồi, ngươi hỏi xong rồi. Vậy tới phiên ta hỏi, vì sao ngươi lại tìm ta?”
“Giúp ta đưa một thứ cho người khác.” Lạc Thanh Dương trầm giọng nói.
Người đeo mặt nạ cười nói: “Bách Hiểu Đường chúng ta tình báo thông thiên, nhưng rất ít khi làm chuyện tặng đồ này.”
“Ngươi có thể đưa điều kiện.” Lạc Thanh Dương nghiêm túc nói.
“Vậy sau này ngươi phải giúp ta làm một chuyện.” Người đeo mặt nạ trả lời.
“Được.” Lạc Thanh Dương gật đầu.
“Ngươi không hỏi là chuyện gì à?” Người đeo mặt nạ hỏi.
“Không cần. Ngươi là người rất thông minh, chuyện ngươi nhờ, chắc chắn ta sẽ không cự tuyệt.” Lạc Thanh Dương giơ tay: “Vì vậy, đồng ý chứ?”
“Người nói ít thật.” Nam tử mặt nạ giơ tay, đập tay với hắn: “Đồng ý.”
“Ngươi cầm lấy cuộn sách này.” Lạc Thanh Dương lấy từ trong lòng ra một cuốn sách, đưa cho nam tử đeo mặt nạ: “Giao cho một nam nhân tên là Diệp Đỉnh Chi.”
Nam tử đeo mặt nạ nhận lấy cuộn sách, giả bộ định mở ra.
Trường kiếm lập tức rời vỏ, chỉ thẳng vào cổ họng hắn.
“Ngươi không được nhìn.” Lạc Thanh Dương gằn từng chữ một.
“Chẳng qua là bản đồ hộ vệ của Ảnh vệ trong Thiên Khải Thành thôi, Bách Hiểu Đường chúng ta còn có một tấm còn kỹ càng hơn của ngươi, có tin không?” Nam tử đeo mặt nạ đặt cuộn sách xuống, sau đó giơ ngón tay gạt nhẹ chuôi kiếm ra: “Hay là đưa bản của Bách Hiểu Đường chúng ta?”
“Đưa bản này.” Lạc Thanh Dương nhìn nam tử đeo mặt nạ.
“Được được được, sợ ngươi rồi.” Nam tử đeo mặt nạ lùi lại một bước, lắc nhẹ cuộn sách trong tay: “Vậy thì bản này. Nhưng ngươi làm vậy là tội mất đầu đấy.”
“Ngươi nói nhiều quá.” Lạc Thanh Dương trả lại câu vừa rồi của đối phương.
Nam tử đeo mặt nạ nhún vai, quay người: “ Nể tình chúng ta giao dịch sảng khoái như vậy, ta cho ngươi biết một tin tình báo.”
“Diệp Đỉnh Chi đã rời Nam Quyết, đang chạy thẳng về Thiên Khải Thành. Nếu không có gì bất ngờ, ngày đó chắc chắn hắn sẽ xuất hiện.”
Lạc Thanh Dương cũng xoay người: “Ta biết rồi.”
Hắn biết nam nhân đó, cho dù cách cả trăm sông ngàn núi, chắc người đó sẽ trở về.