“Thiên Khải Thành, ta về đây!” Một tiếng hô lớn vang lên trên Thiên Khải Thành.
Đồng thời Bách Lý Đông Quân mặc áo xanh cưỡi con ngựa đỏ rực như lửa đang thúc ngựa phóng nhanh trên đường. Tư Không Trường Phong điềm nhiên đi đằng sau, không đuổi theo, chỉ mỉm cười rồi quay đầu nhìn về phía tây.
“Ai dám phi ngựa trên đường trong Thiên Khải Thành!” Giáo úy tuần tra gầm lên một tiếng, cầm kiếm ngăn cản.
Là một gương mặt quen thuộc, vì đây không phải lần đầu tiên y phi ngựa giơ roi trong Thiên Khải Thành. Cũng vì lần trước người trẻ tuổi này phi ngựa trong thành, chính Lý tiên sinh của học đường đã cầm roi cho y.
Bách Lý Đông Quân nhớ lại lần đầu mình phi ngựa trong Thiên Khải Thành, đã bị Lý tiên sinh cản lại. Nhưng bây giờ Thiên Khải Thành không có Lý tiên sinh, còn ai ngăn được ta?
“Ai cản được ta!” Bách Lý Đông Quân vung roi ngựa, nhìn thẳng về phía học đường, không nhịn được hô to suy nghĩ trong lòng.
Mãi tới khi một bóng trắng hạ xuống, trực tiếp kéo Bách Lý Đông Quân từ trên ngựa xuống. Bóng trắng đó tiện tay ném Bách Lý Đông Quân xuống đất, sau đó hô to một tiếng. Con ngựa đỏ rực như lửa vốn đang phát cuồng lập tức yên tĩnh trở lại, chạy mấy bước rồi quay đầu về, thậm chí còn nhẩy cẫng lên, hí một tiếng.
“Tuy là ngựa nhưng có lương tâm hơn tên súc sinh dưới đất nhiều.” Người áo trắng giơ tay vuốt ve đầu ngựa.
Bách Lý Đông Quân từ dưới đất đứng dậy, nhìn người áo trắng một cái, kinh ngạc hơn là vui mừng: “Bách Lý Thành Phong!”
“Bách Lý Thành Phong là để ngươi gọi à?” Bách Lý Thành Phong giơ tay gõ mạnh lên đầu Bách Lý Đông Quân một cái.
Giáo úy tuần tra đuổi theo Bách Lý Đông Quân chạy tới, vốn thấy Bách Lý Đông Quân bị người khác kéo xuống, định tới bắt hắn, nhưng nhìn thấy người áo trắng lại lập tức dừng bước.
Bọn họ cũng biết người này.
Ba ngày trước Thiên Khải Thành tổ chức nghi thức hoan nghênh cực kỳ nhiệt liệt, ba vị tiểu vương gia đích thân tiếp đón, đây là lễ nghi long trọng hơn cả sứ thần nước ngoài. Mà thân phận của người này cũng nhanh chóng đồn khắp Thiên Khải Thành.
Thế tử phủ Trấn Tây Hầu.
Hiện giờ Trấn Tây Hầu là vị quân hầu duy nhất còn lại ở Bắc Ly, mà Bách Lý Thành Phong là con trai duy nhất của Trấn Tây Hầu.
Thanh danh Trấn Tây Hầu vang dội cỡ nào? Tuy đã nhiều năm rồi ông không hiện thân trong Thiên Khải Thành, nhưng danh tiếng Sát Thần vẫn như sấm bên tai.
“Thế tử gia.” Giáo úy cầm đầu vội vàng hành lễ.
“Các ngươi định bắt hắn?” Bách Lý Thành Phong chỉ Bách Lý Đông Quân.
Giáo úy do dự một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Quan văn nhị phẩm, quan võ tứ phẩm trở xuống không được phi ngựa trong thành.”
Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Người này không có chức tước.”
Giáo úy vẫn không đoán nổi quan hệ giữa thế tử Trấn Tây Hầu và người trẻ tuổi này, đã đâm lao đành phải theo lao.
“Bách Lý Thành Phong, có phải ông già không tới nên ngươi mới lớn lối vậy không!” Bách Lý Đông Quân nổi giận chỉ vào Bách Lý Thành Phong mắng.
“Đúng là cha không tới, hơn nữa vẫn còn ở Càn Đông Thành. Tốt nhất ngươi nên yên tĩnh một chút, nếu không viện binh của ngươi cũng không tới kịp đâu.” Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Đại lao của Thiên Khải Thành, không biết so với phòng tối của hầu phủ thì cái nào thoải mái hơn.”
Bách Lý Đông Quân do dự một chút, đột nhiên nhoẻn miệng cười, cực kỳ ngoan ngoãn gọi Bách Lý Thành Phong một tiếng: “Cha.”
Nhưng tiếng gọi này lại dọa cho đám giáo úy run rẩy, lập tức cúi người: “Hóa ra là việc nhà của hầu gia, vậy chúng ta không quấy rầy nữa.” Sau khi nói xong không đợi Bách Lý Thành Phong phản ứng lại đã vung tay dẫn người dưới bỏ chạy như một làn khói.
Bách Lý Đông Quân thấy bọn họ đi rồi, lập tức thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói: “Thế tử gia uy phong nhỉ.”
“Uy phong này không phải của ngươi cũng không phải của ta, mà là của lão già cách xa ngàn dặm.” Bách Lý Thành Phong liếc mắt nhìn y: “Gặp rồi thì đi thôi.”
“Đi đâu?” Bách Lý Đông Quân sắc mặt hoang mang.
“Ngươi nghĩ vì sao ta lại tới Thiên Khải Thành? Cũng như ngươi thôi, tham gia hôn lễ của Cảnh Ngọc Vương. Tiêu Nhược Phong mời chúng ta tới học đường tụ tập, trông dáng vẻ ngươi chẳng phải cũng tới học đường à? Sao nào, định giả vờ không biết chắc?” Bách Lý Thành Phong hừ lạnh: “Trong Càn Đông Thành thì ngươi có thể làm loạn, nhưng đây là Thiên Khải Thành, ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta! Nếu không, không cần ta ra tay, ông nội cũng trừng trị ngươi!”
Tư Không Trường Phong nhảy xuống, dắt ngựa đi tới. Hắn thấy Bách Lý Thành Phong, cung kính cúi người chào. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong những câu chuyện giang hồ, thời niên thiếu vị thế tử gia này đã theo Bách Lý Lạc Trần chinh chiến bốn phương, hắn cũng nghe được không ít sự tích, đương nhiên không dám lỗ mãng như Bách Lý Đông Quân, ngược lại hết sức kính trọng.
“Ngươi là bằng hữu của Đông Quân?” Bách Lý Thành Phong hỏi.
“Vãn bối Tư Không Trường Phong.” Tư Không Trường Phong cúi đầu nói.
“Đi cùng thôi.” Bách Lý Thành Phong phất tay, xoay người, vỗ lưng Bách Lý Đông Quân: “Gặp ta sao lại rầu rĩ thế? Xa nhà hơn nửa năm rồi mà không nhớ nhà à?”
“Nhớ ông nội, nhớ mẹ thì có, nhớ ngươi thì không.” Bách Lý Đông Quân làm mặt quỷ, dáng vẻ như trẻ con.
Bách Lý Thành Phong lắc đầu: “Đúng là tự tạo nghiệt.”
Nếu nói yêu chiều, Bách Lý Thành Phong cũng cực kỳ yêu chiều đứa nhóc này, không kém Bách Lý Lạc Trần chút nào. Trước khi Bách Lý Đông Quân mười tuổi, hai cha con ở với nhau không như cha con mà như anh em, đến mức sau này Bách Lý Đông Quân càng ngày càng không sợ cha. Về sau Bách Lý Thành Phong ý thức được mình còn như vậy sẽ nuôi thành một tên phá gia chi tử, nhưng đã muộn, bất luận hắn có ra vẻ nghiêm khắc, giả bộ nổi giận, tất cả đều không được con trai để vào mắt. Chẳng qua vừa rồi hắn đập mấy cái, đã thăm dò căn cơ võ học của Bách Lý Đông Quân một chút...
Quả nhiên, đã họ Bách Lý, làm sao lại là phá gia chi tử được?
“Chẳng phải ngươi với ông nội ghét Thiên Khải Thành nhất à? Chỉ là một vị vương gia cưới trắc phi thôi, sao ngươi lại đi cả quãng đường xa tới đây?” Bách Lý Đông Quân hờ hững hỏi thăm.
Bách Lý Thành Phong cười lạnh: “Chỉ là một vị vương gia, người khác mà nghe được lời của ngươi, tung tin đồn ác ý một chút sẽ là tội chém đầu cả nhà đấy.”
“Yên tâm đi, trước khi hắn nói bậy thì ta đã chém rồi.” Bách Lý Đông Quân vỗ thanh kiếm bên hông: “Bây giờ võ công của ta cũng không tệ lắm.”
“Thế mà bị ta kéo xuống à?” Bách Lý Thành Phong nhún vai.
“Ngươi đánh lén! Không tính!” Bách Lý Đông Quân cả giận nói.
“Chẳng lẽ một người trước khi giết ngươi lại còn phải chạy tới trước mặt ngươi, gào lên là ta muốn giết ngươi à?” Bách Lý Thành Phong trả lời.
Dọc đường Tư Không Trường Phong chỉ cười chứ không nói gì, cảm thấy cách hai cha con này ở cạnh nhau đúng là thú vị.
Ba người đi gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới gian nhà lúc trước, đứng từ xa đã ngửi thấy mùi mực sách.
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn bốn chữ ‘Tắc Hạ Học Đường’ bên trên, hít một hơi rồi nhắm mắt lại: “Cảm giác như nằm mơ, lại về nơi này.”