Tiêu Nhược Phong đi tới cửa, nhìn lên trời, sau đó nói với Bách Lý Thành Phong: “Thế tử, hay là chúng ta tới gặp hoàng huynh một chút?”
Bách Lý Thành Phong gật nhẹ đầu: “Gặp Cảnh Ngọc Vương bây giờ có tiện không?”
“Đương nhiên là tiện, tân lang mà, có phải làm gì đâu.” Tiêu Nhược Phong cười nói.”
Bách Lý Thành Phong đứng dậy, nhìn Bách Lý Đông Quân: “Ngươi đợi ở đây! Đến giờ thì theo các vị công tử tới.”
Thanh Ca công tử Lạc Hiên mỉm cười: “Lát nữa ta sẽ đẫn tiểu sư đệ đến.”
“Làm phiền công tử.” Bách Lý Thành Phong quay người, đi tới bên cạnh Tiêu Nhược Phong: “Vậy xin quấy rầy vương gia.”
“Là chúng ta quấy rầy mới đúng.” Tiêu Nhược Phong mỉm cười, đi ra cửa. Mấy vị công tử trong sảnh vẫn ngồi lặng lẽ uống trà, chỉ có Lôi Mộng Sát đi theo ra ngoài.
Bách Lý Đông Quân nhíu mày, giơ tay huých Tư Không Trường Phong một cái: “Sao ta cảm thấy bọn họ có chuyện gì đó giấu ta?”
“Không phải giấu ngươi. Chỉ là có nói cho ngươi biết cũng không có tác dụng gì.” Lạc Hiên cười nói.
Bách Lý Đông Quân nhếch miệng: “Thế thì chắc chắn không phải chuyện tốt rồi.”
“Mấy ngày nữa ta sẽ rời Thiên Khải Thành.” Lạc Hiên đột nhiên nói.
Bách Lý Đông Quân sững sờ: “Vì sao?”
“Tiên sinh đi rồi, chúng ta cũng coi như ăn học thành tài về nhà. Ta, Liễu Nguyệt, Hiểu Hắc sẽ rời khỏi nơi này, lần sau gặp lại là ở giang hồ.” Lạc Hiên nhìn qua hai người khác.
Bách Lý Đông Quân không nhận ra ý tứ trong lời nói, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lạc Hiên: “Như vậy chẳng hơn à? Thiên Khải Thành có gì hay, cũng chỉ có học đường chúng ta là tốt. Lôi Mộng Sát thì sao, chẳng phải nhà hắn là Giang Nam Phích Lịch đường à? Hắn không về ư?”
“Hắn bị gia tộc trục xuất từ lâu rồi, nhưng chính hắn cũng không muốn về.” Lạc Hiên uống một ngụm trà. “Đông Quân à, thực ra chúng ta, là người lớn.”
Bách Lý Đông Quân không nhịn được bật cười: “Lạc sư huynh, sao ngươi nói năng như chuyện cười thế.”
“Ta cũng cảm thấy buồn cười.” Lạc Hiên mỉm cười: “Nhưng gần đây lại nghĩ, ở Sài Tang Thành có lẽ là thời gian thiếu niên cuối cùng của chúng ta. Rất nhiều chuyện, bây giờ đã thay đổi.”
Bách Lý Đông Quân sửng sốt, cuối cùng cũng nghe được vẻ chán chường trong giọng nói của Lạc Hiên. Y nghi hoặc nói: “Có phải gần đây Thiên Khải Thành xảy ra chuyện gì không?”
“Nửa năm gần đây không có chuyện gì xảy ra.” Liễu Nguyệt công tử đội nón che màu trắng đột nhiên nói.
“Chỉ là đã đến lúc chia ly.” Người tiếp lời lại là Mặc Trần công tử toàn thân đen kịt.
Bách Lý Đông Quân đột nhiên cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng, lúc này mới nhớ ra trong lời nói của Trần Nho tiên sinh cũng có ẩn ý. Y cau mày suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra được nguyên nhân nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi học đường, Bách Lý Thành Phong ngồi trong xe ngựa nhìn Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát đối diện nói: “Xem ra mấy vị công tử có ý định khác?”
“Chúng ta là sư huynh đệ nhưng dù sao cũng không phải huynh đệ ruột thịt. Có người thích chinh chiến sa trường, có người thích du lịch giang hồ. Không thể cưỡng ép được.” Tiêu Nhược Phong cười nói.
“Đáng tiếc.” Bách Lý Thành Phong khẽ lắc đầu.
“Thật ra nếu không phải người trong hoàng tộc, ta cũng sẽ lựa chọn như bọn họ, cho nên ta rất hiểu hành động của họ.” Tiêu Nhược Phong khẽ thở dài.
Bách Lý Đông Quân nhìn thoáng qua ánh mắt Tiêu Nhược Phong, phát hiện thần sắc hắn rất chân thành, không giống đang nói dối, trong lòng hơi động.
“Vì sao hầu gia lại lựa chọn chúng ta?” Ánh mắt Tiêu Nhược Phong đột nhiên thay đổi, mọi tình cảm vừa rồi lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Trở nên không giống chính Tiêu Nhược Phong.
Bách Lý Thành Phong cũng thu ánh mắt, cúi đầu nói: “Không phải cha ta chọn các ngươi, chỉ là ta chọn các ngươi.”
Lôi Mộng Sát cao giọng cười dài: “Câu này thú vị đấy. Không phải Trấn Tây Hầu lựa chọn chúng ta là mà thế tử lựa chọn chúng ta? Ý là Trấn Tây Hầu còn có thể chọn người khác?”
“Không, ý của câu này là, tiếp theo mọi chuyện trong phủ Trấn Tây Hầu sẽ do ta quyết định.” Ánh mắt Bách Lý Thành Phong lóe lên vẻ sắc bén.
Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát nhìn nhau, ba người không nói gì thêm. Chẳng qua học đường cách Cảnh Ngọc vương phủ không xa, xe ngựa chỉ đi gần nửa canh giờ là tới trước cửa vương phủ. Tiêu Nhược Phong từ trên xe ngựa đi xuống, lập tức có thị vệ tới đón: “Vương gia!”
Tiêu Nhược Phong thấy sắc mặt hắn không đúng, khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì xảy ra?”
“Hình như có người đang xông vào thành.” Thị vệ hạ giọng nói.
Tiêu Nhược Phong sửng sốt, Thiên Khải Thành vốn không đóng thành, nếu muốn vào thành thì cứ đi vào là được, sao lại nói là xông vào thành? Trư phi người đó... Tiêu Nhược Phong hạ giọng nói: “Hắn đi về phía này?”
“Vâng.” Thị vệ gật đầu.
“Người của Ảnh tông đâu?”
Thị vệ nhìn quanh bốn phía, Bách Lý Thành Phong vẫn còn trên xe ngựa chưa xuống, Lôi Mộng Sát cười ha hả: “Xem ra đã xảy ra chuyện thú vị gì rồi.”
Thị vệ ghé sát tai Tiêu Nhược Phong: “Người tới đã chuẩn bị trước, dọc đường luôn tránh Ảnh tông, đi được nửa thành thì mới bị phát hiện. Bây giờ Ảnh tông đang chặn đường, nhưng...”
“Người tới là ai?” Tiêu Nhược Phong nghĩ tới vấn đề mấu chốt này.
“Một người là khâm phạm của triều đình, là con cháu của đám phản nghịch họ Diệp, Diệp Đỉnh Chi. Còn một người khác che mặt, không biết là ai, nhưng kiếm pháp rất cao siêu.” Thị vệ hạ giọng nói.
“Hiểu rồi.” Tiêu Nhược Phong quay sang mỉm cười với Bách Lý Thành Phong: “Làm lỡ thời gian của thế tử rồi, ta sẽ dẫn thế tử vào.”
Lúc này Bách Lý Thành Phong mới từ trên xe ngựa đi xuống, hắn điềm nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Chuyện nhỏ thôi, nhị sư huynh, giúp ta xử lý một chút.” Tiêu Nhược Phong ra dấu cho Lôi Mộng Sát.
Lôi Mộng Sát nhún vai: “Cần ta ra tay? Đúng là việc nhỏ mà.”
Tiêu Nhược Phong không trả lời, dẫn Bách Lý Thành Phong vào trong vương phủ. Lôi Mộng Sát kéo thị vệ sang bên: “Nói đi, có phiền toái gì?’
Thị vệ kia thuật lại mọi chuyện vừa rồi, sắc mặt Lôi Mộng Sát càng lúc càng âm trầm, cuối cùng thở dài một tiếng: “Mẹ kiếp, đúng là chuyện nhỏ mà.”
Diệp Đỉnh Chi và Lạc Thanh Dương đứng tựa lưng vào nhau, vạt áo đã thấm đẫm máu đỏ, Diệp Đỉnh Chi cười khổ: “Đây là con đường an toàn nhất mà ngươi nói đấy à?”
“Nếu là đường khác, không khéo chúng ta chết cả rồi.” Giọng điệu Lạc Thanh Dương vẫn rất lạnh lùng.
“Ngươi nói đây là đồng môn của ngươi, chỉ có thể đánh bị thương, không được giết, nhưng bọn chúng có biết đâu.” Diệp Đỉnh Chi giơ kiếm vung nhẹ: “Bọn chúng ra chiêu nào cũng muốn giết chết chúng ta.”
“Ta không giết, ngươi cố gắng.” Lạc Thanh Dương lập tức học đường, cầm kiêm lao ra ngoài.
Diệp Đỉnh Chi nôn một ngụm máu xuống đất, mắng: “Đúng là đầu gỗ.”
“Từ chỗ này tới vương phủ còn ba đợt mai phục. Nhưng nếu đi chậm, sẽ liên tục có người chạy tới.” Lạc Thanh Dương trầm giọng nói.
“Vậy ta phải giết người rồi.” Diệp Đỉnh Chi hung hăng nói.