Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 201 - Chương 201. Gặp Lại Như Xưa

Chương 201. Gặp lại như xưa

Trong học đường, có một đứa trẻ nhanh chóng đẩy cửa vào: “Công tử! Công tử!”

Đám người kia nhận ra là thư đồng của Liễu Nguyệt công tử, không ngăn cản cậu, nhanh chóng nhường đường. Thư đồng lao vào trong phòng, lắc đầu thở dài: “Công tử, không ổn rồi!”

Liễu Nguyệt công tử phe phẩy cây quạt xếp trong tay, lắc đầu thở dài: “Sao mà không ổn?”

“Có người đang xông vào thành!” Thư đồng gho: “Lao thẳng về phía Cảnh Ngọc vương phủ, Ảnh tông phái người chặn đường, đã có vài người bị thương.”

“Ai mà to gan như vậy?” Liễu Nguyệt giật mình hỏi.

“Diệp... Diệp...” Thư đồng cố gắng nhớ lại cái tên kia.

Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Không phải Diệp Đỉnh Chi đấy chứ?”

Thư đồng vỗ tay bộp một cái: “Đúng! Chính là Diệp Đỉnh Chi!”

Bách Lý Đông Quân kinh hãi: “Là Diệp Đỉnh Chi thật à? Hắn tới Cảnh Ngọc vương phủ làm gì?”

Lạc Hiên cũng nhíu mày: “Án mưu phản của họ Diệp năm đó là Thanh Vương thi hành, từ đầu đến cuối Cảnh Ngọc Vương không hề tham dự, nếu Diệp Đỉnh Chi đến báo thù cho cha thì sao lại tới Cảnh Ngọc vương phủ?”

“Đi đã rồi nói.” Bách Lý Đông Quân làm sao biết được chuyện này, xách đao kiếm lên lao ra ngoài phòng.

Tư Không Trường Phong nghi hoặc: “Diệp Đỉnh Chi là ai?”

“Lát nữa hãng nói, tìm thấy hắn trước đã.” Bách Lý Đông Quân vội vàng đi vào trong sân.

Liễu Nguyệt quay lại nhìn Lạc Hiên: “Thế tử phủ Trấn Tây Hầu nhờ ngươi trông hắn mà, cứ thả hắn đi như vậy à?”

Lạc Hiên lắc đầu, lập tức đi theo.

Trần Nho đã trở lại trong sân từ lúc nào không biết, đang đứng đó lẳng lặng đọc sách, hắn thấy Bách Lý Đông Quân đi ra cũng không hề kinh ngạc, chỉ nói: “Đi tìm Diệp Đỉnh Chi?”

Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Hình như tiên sinh đã biết trước?”

“Ngươi biết lần này Diệp Đỉnh Chi tới đây làm gì không?” Trần Nho hỏi ngược lại.

Bách Lý Đông Quân biết thân thế của Diệp Đỉnh Chi, do dự một chút rồi nói: “Báo thù?”

Trần Nho lắc đầu nói: “Báo thù thì phải tới Thanh Vương phủ chứ, các ngươi còn trẻ như vậy, trong lòng không nên đặt mỗi thù hận nước nhà, chẳng bằng thêm chút nhi nữ tình trường.”

Bách Lý Đông Quân chợt nhớ khi Diệp Đỉnh Chi rời khỏi, Lý tiên sinh từng kể cho y một chút chuyện về Diệp Đỉnh Chi. Mà Lý tiên sinh luôn nói chuyện toàn trên trời dưới đất nên y còn tưởng là chuyện đùa, bây giờ mới đột nhiên cảm thấy có lẽ là thật. Y ngẩn người: “Tức là lần này Diệp Đỉnh Chi tới là để cướp dâu?”

“Đúng. Cướp dâu.” Trần Nho tay cầm sách, tò mò hỏi: “Ta muốn biết lần này ngươi định giúp hắn hay là cản hắn? Dù sao một bên là ca ca của sư huynh ngươi, một bên là huynh đệ từng vào sinh ra tử với ngươi, chuyện này rất khó lựa chọn.”

“Thế thì cô gái sắp xuất giá kia thích ai?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Suy nghĩ trong lòng nữ nhi, ta không biết.” Trần Nho chậm rãi nói: “Nhưng khi cô ấy gặp Diệp Đỉnh Chi lần đầu, từng bảo Diệp Đỉnh Chi mang mình rời khỏi.”

Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Một cô gái bảo người khác dẫn mình đi, đương nhiên là thích rồi. Cô ấy đã thích Diệp Đỉnh Chi, vậy ta giúp ai còn chưa rõ à? Đương nhiên là giúp Diệp Đỉnh Chi rồi.”

“Quả nhiên ngươi sẽ chọn đứng về phía Diệp Đỉnh Chi.” Trần Nho khẽ gật đầu, chắc câu trả lời của Bách Lý Đông Quân đã xác minh cho suy đoán trong lòng.

Bách Lý Đông Quân lắc đầu, ngửa mặt lên nhìn trời, trầm giọng nói: “Không, ta đứng về phía tình yêu.”

Trần Nho cười một tiếng: “Thế thì vĩ đại đấy.”

“Đáng lẽ nên nói là, một bên trắng trợn cướp đoạt dân nữ, một bên tình chàng ý thiếp, ta giúp ai còn cần nghĩ à? Tư Không Trường Phong, ngươi thấy sao?” Bách Lý Đông Quân đột nhiên hỏi Tư Không Trường Phong.

Tư Không Trường Phong nhấc thương: “Mau đi thôi, không thì muộn mất.”

“Đi!” Bách Lý Đông Quân điểm mũi chân lao ra ngoài sân, Tư Không Trường Phong lập tức bám theo.

“Làm thiếu niên thật tốt, đưa ra một quyết định chỉ cần một lý do đơn giản nhất.” Trần Nho quay đầu lại nhìn Lạc Hiên thần sắc phức tạp: “Có phải rất hâm mộ không?”

Lạc Hiên thở dài: “Cha hắn nhờ ta trông nom hắn.”

“Thôi bỏ đi, không ngăn được. Năm đó nếu có ai ngăn ngươi đi cứu Cố Kiếm Môn, chắc cũng không ngăn được đâu.” Trần Nho nói đầy ẩn ý.

Lạc Hiên nhìn theo bóng lưng Bách Lý Đông Quân rời khỏi, như đang xuất thần. Ngàn dặm tới cứu Cố Kiếm Môn, dường như chuyện mới ngày hôm qua, nhưng lại như chuyện đã rất xa xôi.

Nếu nói Ảnh tông là một tấm mạng nhện bao phủ toàn bộ Thiên Khải Thành.

Như vậy, giờ phút này tấm mạng nhện đang bị hai thanh kiếm sắc bén xé toang.

Trong hoàng cung của Thiên Khải Thành, ông lão ra khỏi căn phòng u ám kia, lão nhìn Ảnh vệ nơm nớp lo sợ bên cạnh, trầm giọng nói: “Là cái tên Diệp Đỉnh Chi kia?”

“Đúng vậy. Lệnh truy nã hắn có dán trong thành, trong kỳ thi của học đường cũng có rất nhiều người từng thấy hắn.” Ảnh vệ cúi đầu nói.

“Người còn lại là ai?” Ông lão hỏi.

Ảnh vệ cúi đầu, hơi do dự: “Người kia đeo khăn che mặt, không thể nhận ra thân phận.”

“Không thể nhận ra thân phận tức là trong lòng ngươi đã có suy đoán! Vì sao không dám nói!” Ông lão hạ giọng gầm lên.

Ảnh vệ vội vàng quỳ rạp xuống: “Là... là... Lạc sư huynh.”

“Lạc Thanh Dương, không hổ là đồ đệ ngoan của ta.” Ông lão cười lạnh một tiếng, không để ý tới Ảnh vệ bên cạnh nữa, đi về phía hoàng cung.

Còn ở nơi khác, Lạc Thanh Dương và Diệp Đỉnh Chi đã đổ mồ hôi như mưa, Diệp Đỉnh Chi cảm thấy tay cầm kiếm đã bắt đầu run rẩy. Hắn hạ giọng hỏi Lạc Thanh Dương: “Đánh xong đám này, còn mấy đám nữa?”

“Còn nhóm cuối cùng.” Giọng nói của Lạc Thanh Dương cũng lộ rõ về suy yếu: “Đội Ảnh vệ lợi hại nhất trong Ảnh tông ở Thiên Khải Thành, bảo vệ Cảnh Ngọc vương phủ, danh hiệu Ưng Nhãn, tổng cộng có sáu người. Khó đối phó.”

Diệp Đỉnh Chi giơ kiếm: “Ta còn giữ lại công phu ép đáy hòm, xem ra bây giờ không thể không lấy ra rồi. Chắc trong Cảnh Ngọc vương phủ còn cao thủ khác trấn thủ?”

“Cảnh Ngọc Vương không tinh thông võ nghệ, nhưng hắn có một đệ đệ tên là Tiêu Nhược Phong, sư phụ là Lý tiên sinh ở học đường.” Lạc Thanh Dương trả lời.

Diệp Đỉnh Chi nhíu mày: “Là hắn à.”

“Không cần nghĩ nhiều, vốn là chuyện cửu tử nhất sinh, đem cái mạng ra liều thôi.” Lạc Thanh Dương lại cầm kiếm giết ra ngoài.

Diệp Đỉnh Chi cười vang: “Hiếm khi thấy ngươi lớn tiếng như vậy!”

“Có cách nào chứ? Bọn họ cứ chạy đến hết đám này đến đám kia, nhưng chúng ta chỉ có hai người, không ai tới giúp chúng ta cả.” Lạc Thanh Dương nhảy lên cao, vung kiếm chém xuống.

“Ai bảo không có ai tới giúp các ngươi!” Một giọng nói từ xa vọng lại.

Diệp Đỉnh Chi trong lòng vui mừng, lập tức quay đầu lại.

Một thiếu niên cõng theo đao kiếm hạ xuống vững vàng, còn có một người dùng thương theo sát hắn.

“Chúng ta là viện binh của ngươi.” Bách Lý Đông Quân rút trường kiếm ra chỉ vào Ảnh vệ trước mặt, nháy mắt với Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, khá ngạc nhiên: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Sao ngươi không nói trước với ta?” Bách Lý Đông Quân duỗi lưng: “Chuyện cướp dâu thú vị như vậy, phải gọi ta chứ.”

 

Bình Luận (0)
Comment