Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 221 - Chương 221. Đúng Là Phong Lưu

Chương 221. Đúng là phong lưu

“Nếu công tử đã biết đánh đàn, chắc cũng đọc được nhạc phổ?”

“Nhạc phổ là gì?”

“Công tử không biết nhạc phổ là gì, thế thì làm sao đàn được?”

“Đương nhiên là theo hứng thú, nhấc tay là thành giai điệu.”

“Giai điệu cái gì chứ, đó gọi là làm bừa.”

“Ngươi không hiểu đâu!”

“Tiểu nữ cái khác thì không hiểu, chứ âm luật thì biết không ít đâu. Công tử là người tập võ, chắc chắn cũng biết kiếm có kiếm chiêu, đao có đao pháp, thương có thương quyết. Thế thì đàn cầm, đương nhiên cũng có cầm phổ.”

“Ngươi đúng là phiền phức, ngươi đã nghe ta đánh đàn bao giờ chưa mà dám lên giọng như vậy?”

“Mấy hôm trước ta ở quán trọ Lạc Xuyên lân cận, may mắn được nghe.”

“Ra sao?”

“Hôm ta vào ở quán trọ Lạc Xuyên, trong quán đã đầy phòng, chỉ có một gian trống. Khi ta ra khỏi quán trọ, khách khứa đã trống rỗng không còn một ai, công tử có biết vì sao không?”

“Quán trọ có người chết?”

“Không, là công tử đánh đàn quá khó nghe, khiến người ta sợ quá chạy hết. Chủ quán trọ vốn định báo lên quan phủ, nhưng thấy nơi này có trọng binh trấn thủ, các binh sĩ kia còn đứng im chịu đựng, chắc nơi này có người rất quan trọng, đành phải cắn răng nuốt vào trong bụng.”

Bách Lý Đông Quân nhìn vào mắt cô gái áo trắng, cô gái áo trắng cũng nhìn lại Bách Lý Đông Quân.

Lời nói có thể lừa gạt, nhưng ánh mắt khó mà lừa gạt.

Ánh mắt của cô gái áo trắng chỉ để lộ mấy chữ - tuyệt đối không nói dối.

Bách Lý Đông Quân nhụt chí nằm rạp xuống ghế: “Thế thì không học nữa.”

“Đàn của công tử là ai để lại?” Cô gái hỏi.

Bách Lý Đông Quân trả lời: “Là của sư phụ ta.”

Cô gái khẽ vuốt ve cây đàn cổ, ngón tay bỗng nhúc nhích, lông mày nhướn lên, tán thưởng: “Đàn này không phải vật phàm, tiểu nữ to gan đoán một chút, đàn này tên là Cửu Tiêu.”

Bách Lý Đông Quân sững sờ: “Cái này mà ngươi cũng biết?”

Cô gái mỉm cười, vuốt ve phần cuối cây đàn: “Trên đó có khắc câu thơ, ‘cửu tiêu phong khởi kinh lôi hiện, trường long ngọa xuân thiên niên miên’. Điều này xác nhận nó là một trong thiên hạ tứ đại danh cầm, Cửu Tiêu cầm. Ta mới sờ thử chất liệu, chắc chắn không phải hàng nhái. Chẳng qua tiểu công tử nói dối, chủ nhân của cây đàn này là Nho Tiên Cổ Trần năm xưa, nhưng Cổ Trần đã chết trong ngày Tây Sở bị diệt quốc, với tuổi tác của tiểu công tử, ông ấy không thể là sư phụ của ngài được.”

Bách Lý Đông Quân do dự một chút rồi vẫn nói: “Bất luận ngươi có tin hay không, Nho Tiên thật sự là sư phụ của ta.”

“Thế nhưng đồ đệ của Nho Tiên mà còn không biết nhạc phổ à? Phải biết năm đó Nho Tiên tung hành giang hồ, một đàn một rương sách, một bộ áo trắng, đi lại khắp thiên hạ, khiến biết bao nữ tử tuyệt thế cảm mến.” Cô gái mỉm cười. “Tuy ta không được gặp, nhưng cũng mê mẩn.”

Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Năm xưa sư phụ uy phong vậy à?”

“Ba mươi hai nhạc phường ở Thiên Khải có sáu mươi tư nhạc cơ, bốn mươi người trong đó yêu hắn tới mê mệt. Ngươi nói xem có uy phong không?” Cô gái thở dài nói: “Chỉ tiếc Nho Tiên vốn tiêu dao, chỉ mến một cô gái trong số đó, nhưng cuối cùng không thể bên nhau, trở thành một giai thoại đầy tiếc nuối trong giang hồ.”

Bách Lý Đông Quân nhớ tới bình rượu mình đặt trong Thiên Khải Thành, cuối cùng cũng hiểu hàm nghĩa của bình rượu đó. Y gật nhẹ đầu, nhớ lại dung nhan sư phụ năm xưa, bỗng thấy thương cảm, nhưng sau khi thương cảm, y đột nhiên hiểu ra một chuyện: “Con gái các ngươi thích như vậy à?”

“Trong Bắc Ly bát công tử có Nhã công tử Lạc Hiên, một người một tiêu, phong lưu giữa thế gian, số nữ tử ái mộ hắn còn nhiều hơn tổng số nữ tử ái mộ những vị khác, ngươi nghĩ là vì sao? Chỉ tiếc mấy năm nay trên giang hồ không có vị công tử nào sánh được với Nho Tiên. Ngươi nghĩ xem, một cây đàn, trong đàn giấu kiếm, tiếng đàn vang lên là trường kiếm rời vỏ, phong lưu biết bao? Có nữ nhân nào không yêu mến một vị công tử như vậy?” Cô gái áo trắng chậm rãi nói.

Bách Lý Đông Quân cúi đầu suy nghĩ: “ Nghĩ vậy cũng đúng.”

“Cô nương mà công tử thích có phải người thích thanh nhã không?” Cô gái kia lại hỏi.

Bách Lý Đông Quân đột nhiên vỗ đùi: “Đương nhiên rồi!”

“Thế thì khi công tử học thành tài, ta phải xin thêm tiền.” Cô gái áo trắng mỉm cười.

Rốt cuộc Bách Lý Đông Quân cũng đứng dậy, cất cao giọng nói: “Được. Vậy ta theo ngươi học đàn. Nhưng ta không muốn học mấy khúc nhạc yểu điệu kia, ta muốn học khúc nào khí thế một chút!”

Cô gái áo trắng đột nhiên cúi đầu, ngón tay đột nhiên gẩy nhẹ qua dây đàn.

"Đại phong khởi hề vân phi dương uy gia hải nội hề quy cố hương!"

(Đại phong ca, bản dịch nguồn thivien.net

Gió lớn dậy hề, mây toả ra

Uy tràn trong nước hề, về quê nhà)

Cô gái hét lớn, tiếng đàn vang lên.

Chợt có cơn gió lớn thổi xuyên qua phòng, cuốn theo bụi đất ngoài sân.

Bách Lý Đông Quân cúi đầu: “Xin hỏi tôn tính đại danh của tiên sinh!”

Cô gái giơ tay: “Ta tên Vương Nguyệt.”

“Bái kiến tiên sinh Vương Nguyệt.” Bách Lý Đông Quân cúi người hành lễ.

Nho Tiên dạy Bách Lý Đông Quân ủ rượu, Lý tiên sinh dạy Bách Lý Đông Quân võ nghệ, còn cô gái này cũng rất may mắn có thể sóng vai với hai vị tuyệt thế, trở thành thầy dạy đàn cho Bách Lý Đông Quân.

“Vậy hôm nay chúng ta bắt đầu bài học đầu tiên.”

“Là gì?”

“Học nhạc phổ?”

“Tiên sinh, có thể không học nhạc phổ không? Đàn luôn.”

“Không được. Ngoài ra, đừng gọi ta là tiên sinh, gọi ta Vương cô nương là được rồi.”

“Được rồi, Vương cô nương, xin hỏi phải học mấy ngày?”

“Tháng này chỉ học nhạc phổ, đọc nhạc phổ là căn cơ, không có chuyện một ngày là hiểu.”

“Thế học đàn cần bao lâu?”

“Hai năm. Hai năm sau, cam đoan ngươi phong lưu trên thế gian, có ngàn vạn cô nương nối gót.

“Ta không muốn ngàn vạn cô nương, ta chỉ cần một người.”

“Ngươi đúng là si tình. Cô nương đó có gì hay?”

“Xinh đẹp.”

“Tính cách thì sao?”

“Không biết.”

“Gia thế ra sao?”

“Không biết.”

“Thế rốt cuộc ngươi thích cô ấy ở điểm gì?”

“Đã nói rồi mà? Xinh đẹp.”

“...”

Một tháng qua, rốt cuộc những binh sĩ canh gác bên ngoài cũng được yên tĩnh một thời gian, trong sân tĩnh lặng lạ thường, tuy thi thoảng có một hai tiếng đàn vang lên, nhưng rất nhẹ nhàng, cũng rất ngắn, tiếng đàn như mưa to gió lớn không xuất hiện nữa. Bọn họ tưởng lần trước thế tử gia tới đã khiến tiểu công tử bị đả kích, trong lòng càng tôn sùng vị Trấn Tây Hầu tương lai thêm vài phần. Thế nhưng một tháng sau, rốt cuộc trong sân lại vang lên tiếng đàn.

Vẫn là mưa to gói lớn.

Vẫn là kỵ binh đạp nát đồng hoang.

Thêm chút quy tắc, cũng thêm chút kỹ thuật, nhưng có một điểm không đổi.

Đó là vẫn khó nghe.

“Ha ha ha ha ha, Vương cô nương, học nhạc phổ một tháng, ta tiến bộ chứ? Đã đàn ra giai điệu chưa?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

Vương cô nương cau mày thở dài: “Gỗ mục chẳng khắc nổi.”

“Đùa chút thôi, ta nhịn tới phát điên lên rồi.” Bách Lý Đông Quân gẩy loạn dây đàn: “Để ta thoải mái chút đi, khó nghe thì khó nghe vậy.”

Vương cô nương nhìn Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại, vẻ mặt say mê, lặng lẽ quay lưng, lén lút mỉm cười.

Thế gian có bao nhiêu thiếu niên.

Áo trắng đàn ca tự xưng phong lưu.

Nhưng giờ phút này thiếu niên áo xanh nhắm mắt đánh bừa mới đúng là phong lưu.

 

Bình Luận (0)
Comment