Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 222 - Chương 222. Trường Kiếm Lạc Nhật

Chương 222. Trường kiếm lạc nhật

Thiên Khải Thành.

Cảnh Ngọc vương phủ.

Cảnh Ngọc vương phi vừa cưới đang ngồi trong biệt việt của mình, lẳng lặng nhìn bầu trời.

Đám thị nữ đứng phía xa, nhìn vị vương phi kỳ quái này.

Có thể nói cô là vị vương phi được sủng ái nhất hiện giờ, mấy tháng sau khi vào phủ, số lần Cảnh Ngọc Vương tới chỗ các vương phi khác chỉ mười lần không được một. Nhưng xưa nay vị vương phi này chưa bây giờ cười, ngày ngày sắc mặt luôn lạnh lẽo. Cô không ôn hòa lễ độ như các vương phi khác, cũng không ngang ngược càn rỡ, chỉ lạnh lùng, đối với ai cũng lạnh lẽo xa cách.

“Thái y đến.” Một thị nữ đi tới nói nhỏ.

Cảnh Ngọc vương phi ho nhẹ một tiếng, mấy hôm nay thân thể cô hơi khó chịu, thường hay tự dưng thấy buồn nôn, cũng không ăn được gì. Tuy từ chối mấy lần nhưng Cảnh Ngọc Vương vẫn gọi thái y tới.

“Để vào đây đi.” Cảnh Ngọc vương phi che trán, có vẻ mệt mỏi.

Thái y tới, cẩn thận từng tí đặt rương thuốc xuống. Trước khi đến hắn đã nghe nói vị vương phi này khá kỳ quái, cho nên càng cẩn thận hơn. Hắn nhỏ giọng nói: “Vương phi, ta bắt mạch giúp ngài nhé.”

“Thật ra có gì đâu, cùng lắm là dính phong hàn chút thôi.” Cảnh Ngọc vương phi miễn cưỡng nói, giơ tay ra.

Thái y giơ ngón tay đặt lên, một lát sau thần sắc hơi đổi, hắn vội vàng nói: “Có phải mấy hôm nay vương phi thường xuyên nôn mửa, ăn uống không trôi?”

“Đúng.” Thần sắc Cảnh Ngọc vương phi thoáng chút bất an.

Thái y thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vui mừng: “Mạch tượng của vương phi tròn trịa như châu ngọc, mạnh mẽ liên tục, đây là... hỉ mạch!”

Các thị nữ nghe vậy lập tức quỳ xuống: “Chúc mừng vương phi!”

Thái y cũng vội vàng quỳ xống, hô to: “Chúc mừng vương phi! Chúc mừng vương phi!” Trong vương phủ như vậy, mẹ quý nhờ con, chỉ cần sinh được một nam một nữ cho vương gia, địa vị sẽ trở nên bất phàm. Đối với mỗi vị vương phi đây đều là chuyện tốt bằng trời. Huống chi vị vương phi này mới vào phủ có vài tháng mà đã có thai, nói thẳng ra là phúc lớn.

Cảnh Ngọc vương phi lại như bị sét đánh, cô đứng bật dậy, thân hình lảo đảo, cười khổ nói: “Hỉ... hỉ mạch?”

Thái y vội vàng đứng dậy dỡ cô: “Sắp tới vương phi phải chú ý giữ giọng nói thân thể.”

Cảnh Ngọc vương phi quay đầu sang, nhìn hắn một cái.

Trong ánh mắt không chút vui mừng, ngược lại mang đầy oán hận.

Thái y giật mình, vội vàng buông tay, nhưng đã không kịp.

Cảnh Ngọc vương phi nắm lấy tay hắn, đột nhiên hất hắn ra sau lưng. Thái y bay ra ngoài, đập vào bức tường phía sau, ngã xuống đất, kêu rên liên tục.

“Vương phi!” Một thị nữ vội vàng tới giữ chặt lấy Cảnh Ngọc vương phi. Cô là thị nữ đã dẫn Cảnh Ngọc vương phi tới lễ đường, cũng đã hát khúc Điệp Luyến Hoa cho vương phi, là một trong những người hiếm có biết tâm sư của vương phi, cũng là người hiếm có nói được mấy câu với vương phi.

Cảnh Ngọc vương phi nhìn cô một cái, vẻ oán hận trong mắt dần dần tiêu tan, nhưng lại chất đầy nỗi đau thương, cô thở dài: “Sao phải như vậy?”

“Vương phi, có hỉ mạch là chuyện vui.” Thị nữ khuyên nhủ.

Lang Gia vương phủ.

Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong cưỡi ngựa ra khỏi phủ.

Chuyện Cảnh Ngọc vương phi có thai nhanh chóng đồn khắp Thiên Khải Thành, nhưng trong tin vui này còn mang theo tin tức khác, ví dụ như Cảnh Ngọc vương phi có vẻ không vui mừng cho lắm, lại ví dụ như thái y xem mạch nhận ra Cảnh Ngọc vương phi có hỉ mạch bị đánh trọng thương, nhưng tin tức này chỉ đưa tới Lang Gia vương phủ.

Hôm qua Cảnh Ngọc Vương vừa ra ngoài, hôm nay đã có chuyện lớn.

“Đúng là đau đầu.” Tiêu Nhược Phong gãi đầu một cái.

Hắn không muốn gặp nữ nhân lợi hại kia. Bây giờ vương huynh ra ngoài, mình tới gặp vương tẩu là không hợp phép tắc, huống chi trong lòng hắn vốn thấy áy náy với cô gái đó. Nhưng dù sao cũng không còn cách nào.

“Lang Gia Vương đến.” Quản gia của Cảnh Ngọc vương phủ cao giọng hô, sau đó lau mồ hôi trên trán.

Tiêu Nhược Phong mỉm cười nhìn lão quản gia: “Hình như ngươi đã đợi ta từ lâu?”

Lão quản gia thở dài một tiếng: “Ngoài vương gia ra, bây giờ còn ai giúp được lão nô?”

“Sao rồi?” Tiêu Nhược Phong hỏi.

“Vị vương phi mà vương gia vừa cưới có võ công quá cao, chúng ta không vào được...” Lão quản gia bất đắc dĩ nói.

“Đã khuyên vương huynh rồi mà.” Tiêu Nhược Phong nhún vai, đi qua lão quản gia, vào trong biệt viên vương phi.

Một loạt thị nữ quỳ gối ngoài phòng, không dám đi vào.

Tiêu Nhược Phong bước quá đám người, đẩy cửa đi vào.

Sau đó một chưởng đánh tới.

Tiêu Nhược Phong mỉm cười, vung trường kiếm bên hông, hất văng chưởng lực trở lại, sau đó nhẹ nhàng xoay tròn, cài cửa vào.

“Tẩu tẩu, sao phải như vậy?”

“Ai là tẩu tẩu của ngươi!”

Cảnh Ngọc vương phi lại xuất chưởng đánh tới, chưởng phong gầm thét, khí thế như dời núi lấp biển. Chẳng trách trong vương phủ không ai chế ngự được cô. Tiêu Nhược Phong thu hồi trường kiếm, cũng xuất chưởng đánh ra.

“Tá!” Tiêu Nhược Phong hét lớn một tiếng.

Cảnh Ngọc vương phi sững sờ, đang định thu chưởng, nhưng lại bị tay của Tiêu Nhược Phong dính chặt lại. Cô kéo về phía sau thì Tiêu Nhược Phong cũng tiến tới, sau đó Tiêu Nhược Phong giơ song chưởng đặt nhẹ lên vai Cảnh Ngọc vương phi, hóa giải hoàn toàn chưởng lực của cô.

Cảnh Ngọc vương phi không làm được gì, đành lùi sang một góc, ngồi xuống ghế nói: “Ngươi là đệ tử lợi hại nhất của Lý tiên sinh, ta không đánh được ngươi.”

Tiêu Nhược Phong cười nói: “Thân thủ của tẩu tẩu cũng rất cao cường.”

“Ngươi tới đây làm gì?” Cảnh Ngọc vương phi hỏi.

“Nghe nói tẩu tẩu có thai nên tới thăm.” Tiêu Nhược Phong cúi đầu nói.

Cảnh Ngọc vương phi cười lạnh một tiếng: “Là sợ ta nghĩ quẩn, trong lúc tức giận hủy đứa con trong bụng?”

“Thành hôn là một chuyện, có con lại là chuyện khác. Vương phi tẩu tẩu có vướng bận trong lòng, đương nhiên Nhược Phong không dám làm lơ.” Tiêu Nhược Phong vẫn cung kính.

“Ngươi đi đi.” Cảnh Ngọc vương phi giơ tay xoa huyệt Thái Dương. “Dịch Văn Quân ta không quyết liệt đến thế, cũng không mềm yếu như ngươi nghĩ.”

“Đứa bé thì sao? Tẩu tẩu sẽ sinh nó chứ?” Tiêu Nhược Phong hỏi dò.

“Ít nhất ta sẽ không chủ động hủy nó đi.” Cảnh Ngọc vương phi ánh mắt lạnh lẽo: “Đương nhiên, nếu trời cao chịu mang nó đi, ta cũng không hy vọng có ai ngăn cản.”

“Tội nghiệt.” Tiêu Nhược Phong thở dài một tiếng.

“Cút!” Cảnh Ngọc vương phi lại lao tới, xuất chưởng đánh thẳng vào ngực Tiêu Nhược Phong.

Lần này Tiêu Nhược Phong không tránh, sau khi chịu một chưởng, hắn lùi lại vài bước, phun ra vài ngụm máu tươi.

“Vì sao không tránh?” Cảnh Ngọc vương phi hỏi.

Tiêu Nhược Phong không trả lời, chỉ xoay người, hạ giọng nói: “Cám ơn vương phi tẩu tẩu.”

“Cút!” Cảnh Ngọc vương phi cả giận nói.

“Rất xin lỗi.” Tiêu Nhược Phong cúi đầu, sau đó đẩy cửa ra ngoài.

Cách xa ngàn dặm, ngoài Cô Tô thành.

Trường kiếm của Diệp Đỉnh Chi chém xuống, gian nhà cỏ sụp đổ.

 

Bình Luận (0)
Comment