Bách Lý Thành Phong và tất cả binh sĩ trong phủ cầm đao đứng ngoài sân, bọn họ mặc áo giáp, ánh mắt sáng như đuốc, trường đao còn sáng bóng hơn cả bông tuyết.
Phá Phong Quân, Phá Phong đao, xưa nay luôn nổi tiếng mạnh mẽ, chỉ cần Bách Lý Lạc Trần ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ nâng đao lao tới, bất luận đối phương là Lang Gia Vương, Kim Ngô Vệ gì đó, chỉ là chuyện nâng đao hạ đao mà thôi.
Sau khi giết sạch, bọn họ sẽ nâng quân kỳ của Bách Lý gia, Phá Phong quân đông tiến, nhắm thẳng Thiên Khải Thành. Thắng thì Bắc Ly họ Bách Lý, thua thì da ngựa bọc thây, đơn giản, thô bạo, trực tiếp, hệt như Sát Thần - Bách Lý Lạc Trần năm xưa, cũng hệt như đội quân Bắc Ly khiến người khác sợ hãi nhất - Phá Phong Quân.
Bách Lý Lạc Trần đẩy cửa bước ra, mặc một bộ trường bào màu đỏ.
Bách Lý Thành Phong cắm đao xuống dưới đất, quỳ một chân xuống, hàng trăm binh sĩ sau lưng đồng thời quỳ xống.
Tiếng áo giáp ma sát với nhau vang lên chỉnh tề trong sân.
Nếu lúc đi ra Bách Lý Lạc Trần mặc một bộ giáp trong quân ngũ, Bách Lý Thành Phong đã lập tức cầm đao lao tới. Thế nhưng, Bách Lý Lạc Trần chỉ mặc trường bào.
“Phụ thân, người định tới Thiên Khải Thành thật sao?” Bách Lý Thành Phong hạ giọng hỏi.
Bách Lý Lạc Trần thở dài: “Người sống trên đời này, bất đắc dĩ biết bao.”
“Phụ thân, người già rồi.” Bách Lý Thành Phong vẫn cúi đầu.
Bách Lý Lạc Trần quay đầu sang: “Ồ? Ta già rồi à?”
“Năm xưa khi phụ thân ở chiến trường đã từng nói với con, làm gì có nhiều bất đắc dĩ như vậy, một thương đâm tới là tất cả đều kết thúc.” Bách Lý Thành Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt như bừng sáng.
Tất cả binh sĩ cùng nắm chặt lưỡi đao, bọn họ đều nghe kể chuyện một vạn binh sĩ giáp nặng Phá Phong Quân đạp nát biên giới Tây Sở, ai nấy đều ngưỡng mộ phong độ của Bách Lý Lạc Trần năm xưa.
Bách Lý Lạc Trần mỉm cười: “Không phải bây giờ ta đã già mà là năm đó ta còn quá trẻ. Sứ giả Thiên Khải Thành đang chờ bên ngoài hầu phủ phải không?”
“Trong thành có chín trăm đao giết người, trong phủ có một trăm thân binh, Tiêu Nhược Phong tuy kiếm thuật cao cường nhưng không phải đối thủ của nhi tử. Chỉ cần phụ thân ra lệnh một tiếng thôi, ngày mai cái đầu cắm trên tường thành chính là quân kỳ của họ Bách Lý chúng ta.” Bách Lý Thành Phong nghiêm nghị nói.
“Có phải ngươi...” Bách Lý Lạc Trần nhẹ nhàng đặt tay lên Bách Lý Thành Phong: “Đợi ngày này lâu lắm rồi phải không?”
Bách Lý Thành Phong cúi đầu: “Nhi tử không dám. Chẳng qua nhi tử cảm thấy, e rằng phụ thân đi chuyến này là lành ít dữ nhiều.”
“Năm xưa mỗi trận chiến của ta đều là lành ít dữ nhiều, nhưng chẳng phải vẫn sống đến giờ à?” Bách Lý Lạc Trần hất trường bào: “Đứng có quỳ nữa. Các ngươi muốn kiến công lập nghiệp, sẽ có cơ hội sớm thôi. Nhưng không phải ngày hôm nay, đao của các ngươi cũng không nên chỉ vào người cùng một nước.”
Bách Lý Thành Phong cũng đứng dậy, thu đao lại: “Nếu phụ thân đã quyết tâm, nhi tử xin tin tưởng phụ thân.”
“Ra gặp vị vương gia kia nào.” Bách Lý Lạc Trần mỉm cười, bước ra bên ngoài.
Kim Ngô Vệ đã tới phủ Trấn Tây Hầu một lúc lâu, nhưng cánh cửa lớn vẫn khép chặt, chưa hề mở ra.
Phó tướng hơi bất mãn: “Phủ Trấn Tây Hầu này thật ngông cuồng, chúng ta là sứ giả của Thiên Khải Thành mà dám để chúng ta đợi lâu như vậy!”
Tiêu Nhược Phong mỉm cười, không nói gì.
Phó tướng tiếp tục nói: “Cho dù là bỏ qua danh nghĩa sứ giả Thiên Khải Thành, chỉ riêng thân phận vương giả của ngài thôi cũng đủ để Bách Lý Lạc Trần rời thành nghênh đón rồi!”
Ngay lúc này cửa lớn hầu phủ từ từ mở ra.
Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng chạm tay vào chuôi kiếm, hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Cửa lớn mở rộng, một giọt mồ hôi lăn từ trên trán Tiêu Nhược Phong xuống.
Nơi đó chỉ có hai người, Bách Lý Lạc Trần mặc trường bào màu đỏ và Bách Lý Thành Phong mặc giáp nhẹ đeo trường đao.
“Sao một hầu gia mà dám mặc đồ đỏ như vậy?” Phó tướng hạ giọng cười, mang ý bỡn cợt.
“May là ngươi đang đứng ở xa, nếu Bách Lý Lạc Trần nghe thấy, có thể ông ta sẽ giết ngươi đấy.” Tiêu Nhược Phong buông tay khỏi chuôi kiếm, kéo cương ngựa: “Năm xưa Trấn Tây Hầu có rất nhiều danh hiệu, ví dụ như Sát Thần, hay Huyết Y Hầu, khi ông ấy mặc bộ đồ đỏ như máu này chứ không phải chiến giáp, tức là hôm nay ông ấy không muốn giết người. Nhưng sát khí vẫn còn đó, người thông minh sẽ không chọc giận ông ấy vào lúc này.”
Phó tướng hạ giọng nói: “Chúng ta là sứ giả Thiên Khải mà? Chẳng lẽ lão ấy dám giết chúng ta?”
“Trước giờ vẫn nghe Kim Ngô Vệ toàn lũ kém cỏi, mấy hôm nay nhìn lại, đúng là kém cỏi.” Tiêu Nhược Phong tính khí luôn ôn hòa nhưng lần này lại chẳng hề khách khí, lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi thúc ngựa đi tới, cất cao giọng chào: “Hầu gia.”
Bách Lý Lạc Trần cúi đầu, giọng nói hùng hồn: “Lang Gia Vương điện hạ!”
“Có thể vào phủ không?” Tiêu Nhược Phong hỏi.
Bách Lý Lạc Trần gật đầu: “Nếu điện hạ muốn vào, đương nhiên rất hoan nghênh.”
Tiêu Nhược Phong mỉm cười, từ trên ngựa nhảy xuống.
Một phó tướng khác tuổi tác lớn hơn một chút, lo lắng nói: “Phủ Trấn Tây Hầu nói vậy nghĩa là chỉ cho mình vương gia vào.”
Phó tướng trẻ tuổi vừa bị Tiêu Nhược Phong răn dạy hạ giọng nói: “Nhìn dáng vẻ vương gia, chắc định vào một mình.”
“Ta vào một lát, các ngươi ở đây chờ ta.” Quả nhiên Tiêu Nhược Phong nói.
Phó tướng lớn tuổi khuyên nhủ: “Vương gia mạo hiểm một mình như vậy, nếu gặp bất trắc gì thì làm sao chúng ta ăn nói với bệ hạ được?”
Tiêu Nhược Phong lắc đầu mỉm cười: “Nếu ta có gì bất trắc, các ngươi cũng chết rồi, còn ăn với nói gì nữa?”
Hai phó tướng trong lòng lạnh buốt, tuy dọc đường bọn họ đã hơi thấp thỏm, nhưng nhìn sang Lang Gia Vương luôn tỏ vẻ bình tĩnh thản nhiên, tưởng là chuyện lần này không đáng sợ như trong lời đồn. Nhưng bây giờ nghe Tiêu Nhược Phong chính miệng nói ra mới biết đúng là cửu tử nhất sinh.
Tiêu Nhược Phong bước vào trong cửa, Bách Lý Lạc Trần cười nói: “Hơn một năm trước, Thành Phong đã gặp ngươi, trò chuyện vui vẻ, khi về đã nói với ta sẽ có thêm một đồng minh tốt. Nhưng không ngờ lúc gặp nhau lần nữa lại như thế này.”
Tiêu Nhược Phong cười khổ nói: “Trong triều đình, phong vân khó dò.”
Cửa lớn chậm rãi khép lại.
“Lần trước gương mặt, vương gia đòi dẫn con ta đi, lần này lại muốn dẫn phụ thân ta đi.” Bách Lý Thành Phong hừ lạnh nói.
Tiêu Nhược Phong cúi thấp đầu, không thấy rõ thần sắc: “Lần trước ta dẫn con của ngươi đi nhưng vẫn trả lại bình an. Lần này ta cũng cố gắng hết sức.”
“Vương gia sẽ giúp bản hầu ư?” Bách Lý Lạc Trần hỏi.
“Chỉ cần hầu gia không làm vậy.” Tiêu Nhược Phong trầm giọng nói.
“Nếu bản hầu làm thật, bây giờ vương gia đã là người chết rồi.” Bách Lý Lạc Trần nói đầy ẩn ý: “Vương gia tính bao giờ thì chúng ta xuất phát?”
Tiêu Nhược Phong ngẩng đầu lên nhìn sắc trời: “Đêm nay trăng sáng gió mát, thích hợp để đi đường. Hay là đêm nay luôn đi.”
“Tiêu Nhược Phong! Ngươi đừng có mà quá đáng!” Bách Lý Thành Phong phẫn nộ quát.