“Tối nay trăng thật sáng, rất thích hợp để uống rượu.”
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng, rót một chén rượu rồi đưa cho Vương Nguyệt.
“Cũng thích hợp để ly biệt.”
Y nhẹ nhàng nói thêm một câu.
Vương Nguyệt giơ chén rượu lên, uống một ngụm, như đang suy nghĩ.
“Vương Nguyệt, tuy không nỡ, nhưng đã đến lúc cáo biệt rồi.” Bách Lý Đông Quân uống một ngụm, giọng nói đầy ý lạnh.
Vương Nguyệt đặt chén rượu xuống, thần sắc không đổi: “Thời hạn hai năm còn chưa tới, vì sao lại cáo biệt?”
“Lần trước cha tới chỗ này, ta và cha đã tán gẫu vài câu.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Ta hỏi thăm cha mấy câu, quả nhiên cha không biết gì về ngươi. Ngươi tới đây vốn không phải là ý của cha ta.”
Vương Nguyệt mỉm cười: “Ngươi phát hiện từ lúc đó cơ à?”
“Thật ra ta đã phát hiện từ lâu rồi. Ngươi không giấu kỹ.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.
Gương mặt Vương Nguyệt cũng nở nụ cười thản nhiên: “Vậy vì sao không vạch trần ta?”
Bách Lý Đông Quân thở dài, lại uống một chén: “Không muốn làm cô đau lòng.”
Vương Nguyệt sững sờ: “Ngươi nói cái gì?”
Bách Lý Đông Quân nói tiếp: “Ta biết trong Càn Đông Thành có không ít người thầm thương trộm nhớ ta, muốn tiếp cận ta. Cô đã có thể lẻn qua canh phòng tầng tầng lớp lớp tới đây, chắc cũng phải trả giá không nhỏ. Ngày ngày cô nghiêm túc dạy ta đánh đàn, trò chuyện cùng ta, cũng coi như giúp ta bớt tịch mịch trong khoảng sân hẻo lánh này. Cô rất tốt, nhưng ta vẫn phải nói là...”
“Rất xin lỗi, ta có người trong lòng rồi.”
Vương Nguyệt giơ ngón tay lên vuốt mạnh trán, giọng nói đầy bất đắc dĩ: “Ngươi thật sự thấy... bản thân tốt như vậy à?”
“Không phải ta cảm thấy mình tốt như vậy, chỉ là các ngươi đều cảm thấy ta tốt như vậy.” Bách Lý Đông Quân khẽ lắc đầu.
“Ngươi không nghĩ ta có tâm địa khác, lẻn vào đây là để tiếp cận ngươi, tìm cơ hội giết ngươi?” Vương Nguyệt đột nhiên nói.
Ánh mắt Bách Lý Đông Quân lạnh băng, nhìn qua Vương Nguyệt, sau đó nhoẻn miệng cười: “Đừng đùa nữa, cô vốn không biết võ công, ta thăm dò nhiều lần rồi. Chỉ bằng cô mà đòi giết ta? Ta...”
Đột nhiên một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Âm thanh này thường nghe được trong ngày mùa đông, như băng đá đột nhiên rạn nứt.
Bách Lý Đông Quân cúi đầu, thấy rượu trong chén nhanh chóng ngưng tụ thành băng, sau đó rạn nứt.
Y đột nhiên ngẩng đầu lên, một cơn gió lạnh thổi vào mặt, vén lọn tóc trên trán y, sau đó một ngón tay đặt nhẹ lên trán.
Ngón tay đó trắng muốt như ngọc, lạnh lẽo buốt giá.
Ý lạnh đó xuyên qua trán truyền vào đầu Bách Lý Đông Quân, y lập tức tỉnh táo lại, vội vàng lùi lại ba bước, nhanh chóng rút trường kiếm cạnh chiếc bàn đá ra, quát khẽ: “Ngươi là ai?”
“Ta là Vương Nguyệt.” Cô gái cười khanh khách, tung người tới, giơ tay đặt nhẹ lên ót Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân cầm kiếm nhưng không hề động thủ, vì y cảm thấy trên người Vương Nguyệt không có chút sát khí nào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảnh khắc này như bốn mùa trôi qua.
Bách Lý Đông Quân không thể không thừa nhận, Vương Nguyệt ‘dung mạo tầm thường’ lại có một đôi mắt rất xinh đẹp.
“Cô...” Bách Lý Đông Quân há miệng.
Vương Nguyệt đột nhiên thu tay lại, điểm mũi chân, thối lui về cạnh tường: “Cô cái gì mà cô, ngươi ấy, sau này đi lại trong giang hồ phải cẩn thận một chút, nữ nhân xinh đẹp rất giỏi lừa gạt.”
“Nhưng cô... đâu có xinh đẹp.” Bách Lý Đông Quân lại có vẻ xuất thần.
Vương Nguyệt ngẩn người, lắc đầu: “Đúng là thằng ngốc. Nhớ lời ta, sau này phải cẩn thận.” Vương Nguyệt tung người nhảy lên trên tường.
Binh sĩ canh gác bên dưới bừng tỉnh, lao nhao rút đao quát lớn: “Ai đang ở trên?”
“Vương Nguyệt, chúng ta còn gặp lại không!” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.
“Sẽ.” Vương Nguyệt trả lời, tiếp đó tung người nhảy tới, đạp lên bả vai những binh sĩ kia, lao thẳng ra ngoài, đón lấy gió đêm. Cô gạt sợi tóc mai, nhỏ giọng nói: “Đợi ngày ngươi dương danh thiên hạ đi.”
Tòa nhà lớn như vậy, cuối cùng chỉ còn lại một người.
Bách Lý Đông Quân ngồi xuống, trong đầu tràn ngập cảnh tượng mặt đối mặt vừa rồi.
“Có một cặp mắt rất đẹp.” Y cầm chén rượu trên bàn lên uống một ngụm.
Mặc dù trong chén đã trống không.
Nhưng trái tim lại như đã uống rất nhiều rượu, đập thình thịch không ngừng.
“Cảm giác này...” Bách Lý Đông Quân sửng sốt, sau đó đột nhiên đứng dậy, nhảy lên trên bức tường, nhưng nơi đó nào còn bóng dáng cô gái kia!
“Tiểu công tử, vừa rồi có phải là thích khách không?” Binh sĩ bên dưới hỏi: “Chúng ta đã phái người đuổi theo.”
“Không cần, là bằng hữu của ta.” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào ngõ nhỏ, dừng lại ven đường. Bọn họ nhìn qua rồi vội vàng qùy xuống, vì trên thùng xe viết hai chữ ‘Bách Lý’ Một ông lão mặc trường bào đỏ như máu nhảy từ trên xe ngựa xuống. Ông nhìn Bách Lý Đông Quân đang đứng trên tường, mỉm cười: “Ta còn tưởng con ở đây rất yên phận, sao vẫn trèo lên tường thế này.”
“Ông nội, lần này chỉ là chuyện bất ngờ thôi, con ở đây ngày ngày đều đánh đàn luyện kiếm.” Bách Lý Đông Quân gãi đầu.
“Xuống tản bộ với ông đi.” Bách Lý Lạc Trần vẫy tay.
Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Lão già nhà con không cho con ra ngoài.”
“Lão già của lão già nhà con bảo con mau mau xuống đây!” Bách Lý Lạc Trần trả lời.
“Vâng!” Bách Lý Đông Quân nhảy xuống bên cạnh Bách Lý Lạc Trần.
Ban đêm cấm người qua lại, con phố không có bóng ai, một già một trẻ cứ thế bước dọc con phố dài, những người phía sau rất thức thời chỉ đi phía xa.
“Đông Quân, nhiều năm qua, cha con quản con, mẹ con quản con, chỉ duy nhất ông nội mà người người e ngại là chiều chuộng con, con có biết vì sao không?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông nội không muốn con giống cha con, sống quá khổ cực, muốn con làm người tự do tự tại.”
“Đúng, con rất thông minh.” Bách Lý Lạc Trần gật nhẹ đầu: “Sau này già rồi, con sẽ cảm thấy lúc trẻ mình đã mất đi rất nhiều thứ, cho nên muốn con cháu của mình có được chúng.”
“Nhưng ông nội à, tự do tự tại cũng có chỗ khác biệt.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.
Bách Lý Lạc Trần quay đầu sang: “Ồ? Có gì khác biệt?”
“Con không muốn làm công tử thế gia tự do tự tại, con muốn làm hiệp khách giang hồ thoải mái tiêu dao.” Bách Lý Đông Quân cười nói.
“Hiệp khách giang hồ?” Bách Lý Lạc Trần nheo mắt lại.
“Không bị thế gia triều đình trói buộc, chỉ cần rút kiếm mặc sức tiếu ngạo giang hồ.” Bách Lý Đông Quân ngửa đầu lên nhìn mặt trăng trên bầu trời: “Nhưng vẫn hiểu ân nghĩ, hiểu ân tình, bảo vệ người yêu, người thân, bằng hữu.”
Bách Lý Lạc Trần suy nghĩ một hồi rồi gật đầu cười nói: “Được, được.”
“Cho nên ông nội, Bách Lý gia có việc. Đứa cháu này, đã mài xong kiếm.”