Phó tướng tên Tạ Đức định đi tới báo cáo chuyện kỳ lạ này cho Lang Gia Vương, nhưng ngay khi hắn mới đi được một bước, Tiêu Nhược Phong đột nhiên đặt tay lên trường kiếm bên hông, quát lớn: “Toàn quân đề phòng!”
Trong năm trăm Kim Ngô Vệ có ít nhất bốn trăm người đồng thời rút đao, mỗi người hai thanh, ánh đao lấp lóe.
Mấy chục người còn lại ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng lại.
Nhưng không đợi bọn họ phản ứng lại.
Trong rừng cây hai bên bỗng vang lên tiếng ‘xào xạc’, hơn mười kiếm khách áo đen nhảy từ trong đó ra, lao vào đám người. Kiếm quang lạnh lẽo, có người lập tức bị thương gục xuống, Kim Ngô Vệ còn lại lập tức vung đao đón đỡ.
“Vương... vương gia.” Giọng nói của Tạ Đức run rẩy.
“Nắm chặt đao vào, đừng để bị giết. Tuy ta biết Kim Ngô Vệ các ngươi đều là loại kém cỏi, nhưng đã là nam nhi quân ngũ Bắc Ly, không nên bỏ mạng tại đây!” Tiêu Nhược Phong như hoàn toàn không hề kinh ngạc trước vụ tập kích này, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn người trẻ tuổi đột ngột xuất hiện trong làn sương mù.
Người trẻ tuổi vuốt ve ria mép, mỉm cười nói: “Xem ra ngươi không ngạc nhiên khi thấy chúng ta!”
Tiêu Nhược Phong hơi cúi người: “Ta đã nghe danh các ngươi, Ám Hà.”
Người trẻ tuổi xoay ngón tay, một lưỡi dao đã xuất hiện trong tay hắn, khóe miệng hắn nhếch lên: “Tô gia, Tống Táng Sư.”
“Tống Táng Sư? Vậy chắc đồng bọn của ngươi cũng tới.” Tiêu Nhược Phong nheo mắt lại.
Một người trẻ tuổi che dù đi từ phía khác ra, đứng từ xa nhìn chiếc xe ngựa, nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó.
Tống Táng Sư nhìn thanh kiếm trong tay Tiêu Nhược Phong: “Hạo Khuyết, hạng tám trong thiên hạ danh kiếm, cũng là thanh kiếm chính khí đệ nhất thiên hạ.’
Ánh mắt Chấp Tán Quỷ chỉ liếc sang, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi nhưng Tiêu Nhược Phong lại chú ý tới, lùi lại một bước, đề phòng cả hai đồng thời ra tay.
Tống Táng Sư phát hiện động tác của Tiêu Nhược Phong, lắc đầu nói: “Yên tâm đi, đồng bọn của ta chẳng hứng thú với chuyện gì, chỉ có danh kiếm là hắn cực kỳ ưa thích. Hắn nhìn kiếm của ngươi cũng chỉ là nhìn thôi. Đối thủ của ngươi chỉ có ta, hắn còn chuyện khác cần làm.”
Tiêu Nhược Phong cúi đầu: “Hóa ra sát thủ Ám Hà nhiều lời như vậy sao?”
“Không đúng.” Chấp Tán Quỷ đột nhiên nói.
Tống Táng Sư quay đầu sang: “Có chỗ nào không đúng?’
Chấp Tán Quỷ nhìn đám kiếm khách Tô gia xuyên qua Kim Ngô Vệ, chậm rãi nói: “Căn cứ theo tình báo, đối thủ của chúng ta là Kim Ngô Vệ của Thiên Khải Thành. Tuy bọn chúng được trang bị kỹ càng, nhưng vũ lực lại rất yếu, không chịu nổi một đòn. Nhưng... hiện giờ bọn chúng lại không yếu đến vậy.”
Tống Táng Sư nhìn sang, phát hiện tuy kiếm khách Tô gia có thân pháp quỷ dị, kiếm thuật âm độc, nhưng lại bị phản kháng cực kỳ mãnh liệt. Những Kim Ngô Vệ kia ai nấy cầm song đao, dũng mãnh lạ thường, không những né tránh được kiếm pháp quỷ dị của sát thủ mà còn phòng thủ nghiêm ngặt xung quanh xe ngựa của Trấn Tây Hầu. Kiếm khách Tô gia nhanh chóng bị đẩy lùi, không làm gì được phòng ngự như thành đồng vách sắt kia.
Trong xe ngựa, Trấn Tây Hầu Bách Lý Lạc Trần gật nhẹ đầu: “Quả nhiên cái tên Tiêu Nhược Phong này đã chuẩn bị từ trước.”
“Đây không phải Kim Ngô Vệ!” Tống Táng Sư nhíu mày nói: “Dọc đường hắn đã lén lút thay người.”
“Đúng, bọn họ là Hổ Bí Lang dưới trướng Tiêu Nhược Phong ta!” Tiêu Nhược Phong nhảy lên, Hạo Khuyết kiếm trong tay lóe lên sắc bạc, xuất kiếm chém về phía Tống Táng Sư.
Tống Táng Sư vung cánh tay, một lưỡi dao nhỏ ngăn cản trường kiếm của Tiêu Nhược Phong. Ánh mắt hắn lóe lên vẻ hung ác: “Được rồi. Để ta xem thử đệ tử đắc ý nhất của Lý Trường Sinh có bản lĩnh lớn đến đâu.”
Tiêu Nhược Phong âm thầm kinh hãi, sát thủ này trông thì ngả ngớn nhưng nhưng lưỡi dao kia lại hung ác dị thường, tốc độ phản ứng và căn cơ nội công của hắn đều không thể coi thường, mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. Còn Chấp Tán Quỷ ở bên cạnh, theo như lời đồn thì còn đáng sợ hơn một chút.
“Đừng thất thần!” Tống Táng Sư gầm lên một tiếng, dao găm lướt qua trước ngực Tiêu Nhược Phong.
Trường kiếm của Tiêu Nhược Phong rung một cái, phẫn nộ quát: “Hạo Khuyết.”
Hạo Khuyết là tên kiếm, cũng là kiếm khí.
Tiêu Nhược Phong điểm mũi chân, kiếm khí bùng lên trong phạm vi ba trượng!
Tống Táng Sư cười lạnh, nhanh chóng né tránh kiếm khí, cả người lẫn dao găm lao tới. Hắn khác với võ giả bình thường, như một con hung thú, còn lưỡi dao trong ngón tay chính là móng vuốt của hắn.
“Tô Mộ Vũ, tiếp theo nên làm thế nào, ngươi đã suy nghĩ cẩn thận xem!” Tống Táng Sư giơ dao vạch một cái lên Hạo Khuyết kiếm, sau đó cúi người, tay trái xuất chưởng đánh về phía Tiêu Nhược Phong.
Tiêu Nhược Phong giậm chân lao vút đi, sau đó nhảy lên cao, trường kiếm nâng quá đỉnh đầu rồi đột nhiên vung mạnh, giáng thẳng xuống.
Kiếm khí mạnh mẽ, có khí thế bễ nghễ thiên hạ.
“Kiếm pháp hay lắm.” Chấp Tán Quỷ đột nhiên mở miệng nói.
“Ngươi rảnh rỗi quá nhỉ.” Tống Táng Sư thối lui tới bên cạnh hắn, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, nơi hắn vừa đứng đã hóa thành một cái hố to.
Tiêu Nhược Phong không hề dừng lại, tiếp tục nâng kiếm chém tới.
Chấp Tán Quỷ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Nhược Phong một cái, ánh mắt lạnh lẽo.
Sau đó cây dù đang mờ đột nhiên thu lại, Chấp Tán Quỷ điểm nhẹ mũi chân.
Không tốt. Tiêu Nhược Phong thầm nghĩ trong lòng, vội vàng thu kiếm rút lui một bước.
Sau đó Chấp Tán Quỷ lướt qua bên cạnh hắn, lao thẳng tới xe ngựa.
Đánh lạc hướng.
Tiêu Nhược Phong vội vàng xoay người, nhưng bị một chưởng chặn lại.
“Chơi tiếp nào.” Tống Táng Sư cười lạnh nói.
Thân hình Chấp Tán Quỷ như gió táp, nhanh chóng lao tới trận địa như thùng sắt kia.
“Lui ra!” Hắn hạ giọng nói.
Tất cả kiếm khách Tô gia lập tức lùi lại phía sau.
Chấp Tán Quỷ đạp lên đỉnh đầu một Kim Ngô Vệ, sau đó lướt thẳng tới xe ngựa. Dọc đường có nhiều Kim Ngô Vệ rút đao định ngăn cản nhưng thậm chí không chạm được tới góc áo của hắn.
“Sát khí tới gần.” Trong xe ngựa, người trẻ tuổi với gương mặt phổ thông đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Ra sao?” Bách Lý Lạc Trần híp mắt lại.
“Như cầu vồng vạch ngang mặt trời.” Người trẻ tuổi trả lời.
“Ồ?”
“Nhưng chỉ lóe lên trong chớp mắt.”
“Ngươi đi đi.” Bách Lý Lạc Trần mở mắt, nhìn thiếu niên như khối ngọc kia.
Thiếu niên lập tức hành động, rút kiếm lao ra ngoài xe ngựa.
Những người còn lại vẫn ngồi ngay ngắn như lúc đầu, chỉ có cô nàng Tô Viện đầy quyến rũ là luôn nhìn theo.
“Làm càn!” Bên ngoài xe ngựa, thiếu niên như ngọc quát một tiếng như long trời lở đất.
Hai thanh kiếm va chạm.
Thiếu niên ngã về xe ngựa, khóe miệng rỉ máu.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong một chớp mắt.
Sát thủ cầm dù đột nhiên lui lại, tốc độ còn nhanh hơn lúc tới đôi chút, lùi liền trăm trượng.
“Sao vậy?” Tống Táng Sư hỏi.
“Lui!” Sát thủ cầm dù không dừng lại, tiếp tục lao đi.