Tiêu Nhược Phong thu kiếm đi tới bên cạnh xe ngựa, hạ giọng nói: “Đã quấy nhiễu hầu gia rồi.”
Bách Lý Lạc Trần giọng điệu bình tĩnh: “Đối phương là ai?”
“Là sát thủ của Ám Hà.” Tiêu Nhược Phong trả lời.
“Ám Hà, ta từng nghe cái tên này rồi.” Bách Lý Lạc Trần lạnh nhạt nói.
Trong xe ngựa, rốt cuộc sắc mặt những người khác cũng có biến hóa.
Thiếu niên cầm kiếm điển trai rốt cuộc cũng nôn hết máu tụ trung ngực, lau vết máu trên khóe miệng: “Kiếm thuật của người vừa rồi... ta chỉ đỡ được một kiếm.”
“Một kiếm là đủ rồi.” Bách Lý Lạc Trần vỗ vai hắn: “Đôi khi sinh tử chỉ là chuyện một kiếm.”
“Hầu gia nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi thu xếp chuyện tiếp theo.” Tiêu Nhược Phong nói.
“Lang Gia Vương điện hạ.” Bách Lý Lạc Trần đột nhiên nói.
“Hầu gia có chuyện gì?” Tiêu Nhược Phong dừng bước.
“Những người này là lính của ngươi à?” Bách Lý Lạc Trần hỏi.
“Coi như vậy. Từ khi bọn họ gia nhập Kim Ngô Vệ, đã được ta lựa chọn bồi dưỡng.” Tiêu Nhược Phong trả lời.
“Không tệ, có tên không?”
“Hổ Bí Lang.”
“Được.”
Lúc này Tiêu Nhược Phong mới bắt đầu quan sát chiến trường, phát hiện sau trận hỗn chiến vừa rồi, mười mấy sát thủ phe địch vẫn mang đi một vài sinh mệnh của Kim Ngô Vệ. Một số người đang thu dọn thi thể, không ít người lau nước mắt. Đám Kim Ngô Vệ bình thường coi đây là một chuyến đi bình thường không có gì khó khăn, không ngờ chỉ trong thời gian một nén hương mà lại phải đi qua lằn ranh sinh tử.
Phó tướng trẻ tuổi tên Tạ Đức không để ý tới phó tướng nhiều tuổi ngăn cản, đi tới bên cạnh Tiêu Nhược Phong: “Vương gia, xin nói rõ ra đi, rốt cuộc chuyến đi lần này nguy hiểm tới mức nào, cũng tiện cho huynh đệ chúng ta chuẩn bị.”
“Không cần chuẩn bị gì cả, chúng ta ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối. Đối phương muốn giết người, chúng ta cần bảo vệ. Cũng như trước đó thôi, luôn luôn đề phòng, phi ngựa không dừng, sớm về Thiên Khải!” Tiêu Nhược Phong trả lời.
Tạ Đức do dự một chút, không nói gì.
Tiêu Nhược Phong vỗ vai hắn: “Đã theo quân đội thì phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Tạ Đức hạ giọng nói: “Ta gia nhập Kim Ngô Vệ đã ba năm, tới năm nay mới lên làm phó tướng. Người trong nhà luôn tự hào về ta, ta không muốn chết ở đây.”
“Ngươi tòng quân là vì điều gì?” Tiêu Nhược Phong đột nhiên hỏi.
Tạ Đức cúi thấp đầu,không nói gì. Trong lòng hắn đang sợ hãi, nhất là trận chiến vừa rồi. Đám sát thủ kia xuất quỷ nhập thần, hắn thậm chí còn không có dũng khí rút kiếm. Nếu chuyện này lặp lại lần nữa, e là mình không được may mắn như vậy.
“Là để ra trận giết địch?” Tiêu Nhược Phong nói xong, nhìn Tạ Đức một hồi lâu mà không thấy hắn trả lời, không khỏi lắc đầu: “Xem ra không phải. Đó là vì Kim Ngô Vệ không cần ra trận giết địch, chỉ cần ngồi trong hoàng thành trật tự yên ổn, an toàn nhất mà thăng cấp cũng nhanh nhất? Thế nhưng ngươi quên, Kim Ngô Vệ không phải không cần ra trận giết địch. Khi hoàng thành bị tấn công, các ngươi là phòng tuyến cuối cùng.”
Tạ Đức trong lòng kinh hãi không thôi, không biết Tiêu Nhược Phong nói vậy là có ý gì, trả lời: “Bắc Ly quốc lực cường thịnh, bệ hạ liêm chính thương dân, làm sao Thiên Khải Thành lại bị tấn công được?”
“Bên ngoài không đánh vào được, thế từ bên trong đánh ra thì sao?” Tiêu Nhược Phong nói đầy ẩn ý: “Cố gắng sống sót đi, nếu ngươi đi qua quãng đường sinh tử này mà vẫn sống sót, như vậy lần sau ngươi sẽ có cơ hội lớn hơn hẳn đám đồng bọn an nhàn sung sướng trong hoàng thành.”
Trong xe ngựa, người trẻ tuổi tướng mạo bình thường đang vận khí chữa thương cho thiếu niên tuấn tú. Sau thời gian một nén nhang, sắc mặt thiếu niên tuấn tú từ vẻ tái nhợt lúc đầu dần khôi phục sắc máu. Hắn phun một hơi trọc khí nói: “Đa tạ.”
“Uống một ngụm rượu, có thể giúp khí huyết lưu chuyển tốt hơn.” Người trẻ tuổi đưa bình rượu sang.
Thiếu niên tuấn tú nhìn thoáng qua, do dự một chút rồi lắc đầu; “Cám ơn.”
Người trẻ tuổi thu hồi bình rượu, tự uống một ngụm rồi cười nói: “Không lừa ngươi nữa.”
“A Thần có bệnh thích sạch sẽ, ngươi vừa cho vào miệng uống, làm sao người ta uống được.” Bách Lý Lạc Trần cười nói.
“Sao phải để ý nhiều như vậy.” Người trẻ tuổi nhún vai.
“Vị huynh đài này, có thể cho ta uống một ngụm không?” Vương đầu bếp đột nhiên nói.
Người trẻ tuổi nhìn Vương Trù một cái, mặt mày bóng loáng, lông mũi lộ ra ngoài, hắn sửng sốt nhướn mày, dắt bình rượu vào eo rồi bịt lại: “Uống xong rồi uống xong rồi, lần sau lần sau.”
Lão chăn ngựa vén cửa xe, nhìn ra ngoài, cảm thán: “Chết mất không ít người...”
“Đây mới là bắt đầu.” Người trẻ tuổi vỗ bình rượu của mình: “Có lẽ đây chỉ là một đợt thăm dò, chiêu treo đầu dê bán thịt chó của Lang Gia Vương đỡ được một lần, lần sau có đỡ được nữa không?”
“Thỏ khôn có ba hang, Lang Gia Vương sao lại chỉ có mình chiêu này.” Bách Lý Lạc Trần mỉm cười: “Chúng ta cứ... lặng lẽ theo dõi tình hình thôi.”
Cách đó vài dặm, hai sát thủ đi song song, hoàn toàn ngược lại với đội ngũ này.
“Bỏ cuộc dễ dàng như vậy sao, đây không phải tác phong của ngươi mà. Giết một lần không được thì giết thêm lần nữa, mười sáu kiếm khách không đủ thì bảo tổng đường phái thêm mười sáu người nữa.” Tống Táng Sư nói không dứt miệng.
Chấp Tán Quỷ lại im lặng không nói gì, đi được một dặm mới lên tiếng: “Trước khi xuất phát, gia chủ có lệnh cho ta.”
“Cái gì?” Tống Táng Sư hỏi.
“Một đòn không thành, rút lui.” Chấp Tán Quỷ trả lời.
Hai người đi xuyên qua rừng cây, phía trước là một cái hồ lớn, bên hồ có ba người đang đứng.
Người chính giữa râu tóc bạc trắng, vóc dáng lại cực kỳ khôi ngô, chống thanh đại khảm đao sống đao vàng kim dưới đất, khí thế bất phàm.
“Tô Mộ Vũ, Tô Xương Hà.” Người kia trầm giọng nói: “Ai cũng nói các ngươi là sát thủ lợi hại nhất Tô gia thế hệ này, sao lại... thất bại dễ dàng như vậy?”
“Ai da, ta tưởng là ai chứ...” Tống Táng Sư Tô Xương Hà đang định mở miệng thì bị Tô Mộ Vũ giơ tay ngăn cản. Tô Mộ Vũ cúi đầu: “Tạ tam gia.”
Đao khách được gọi là Tạ tam gia nhấc thanh đao dưới đất, cõng lên vai: “Tổng đường biết nhiệm vụ lần này gian khổ, sợ đám tiểu bối các ngươi không làm được, cho nên phái ta tới. Các ngươi trở về tổng đường nhận lệnh, chịu phạt đi.”
“Ta muốn biết đây là mệnh lệnh của tổng đường hay là mệnh lệnh của tam thúc ngài?” Chấp Tán Quỷ Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.
“Có gì khác nhau?” Tạ tam gia nhíu mày.
“Thế thì chúc tam thúc chiến thắng trở về.” Tô Mộ Vũ kéo Tô Xương Hà vẫn còn muốn mở miệng khiêu khích, đi xuyên ba người, lao về phía trước.
“Chuyện của Tô gia chúng ta, Tạ gia làm gì có tư cách nhúng tay vào?” Tô Xương Hà căm hận bất bình.
“Tạ tam gia là cao thủ đệ nhị Tạ gia, gần với gia chủ, không cần phải tranh cãi với hắn. Hơn nữa ý của gia chủ là chuyện này chẳng khác nào củ khoai lang nóng bỏng tay. Chúng ta ra tay là vì có đại gia trưởng ra lệnh, nay có người chịu nhận thay, thế thì vứt cho hắn.” Tô Mộ Vũ nói.
“Giết Bách Lý Lạc Trần đấy, đây là chuyện dương danh thiên hạ.”
“Sai, không phải là dương danh thiên hạ mà là trở thành cái đích chung cho người trong thiên hạ.”