Bầu trời vừa lộ ra chút ánh trắng, đội ngũ Kim Ngô Vệ khổng lồ đã nhổ trại xuất phát.
Cầm đầu là hai phó tướng một trẻ một già, ánh mắt phó tướng trẻ tuổi đã thay đổi.
“Điện hạ nói gì với ngươi, sao ta cảm thấy chỉ sau một đêm mà ngươi có vẻ tràn ngập... đấu chí?”
“Không.” Phó tướng trẻ tuổi hung hăng vung roi ngựa: “Ta chỉ cảm thấy điện hạ nói đúng, chuyện đã tới nước này, sống sót mới là quan trọng nhất.”
Trên ngọn núi xa xa, lão già khôi ngô cầm đao ánh mắt lạnh lùng.
“Có đuổi theo không?”
“Phái mười đệ tử Tạ gia bám theo, thi thoảng quấy nhiễu một chút là được rồi.”
“Sau khi qua Long An quận là chỉ có đường lớn, không tiện ra tay.”
“Vậy thì ra tay tại Long An quận, nhưng đừng ra tay với đám người này.”
“Ý của tam gia là sao?”
“Tô gia ỷ vào đại gia trưởng họ Tô, mấy năm nay quá kiêu ngạo, không để Tạ gia chúng ta trong mắt, cũng không để Mộ gia trong mắt.” Lão già cao to quay người, một nam tử mặc đồ trắng từ trên xuống dưới, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, đột nhiên xuất hiện tại đó. Nam tử kia xuất hiện rất đột ngột, toàn thân toát ra khí tức âm u quỷ dị khiến người ta không thoải mái.
“Tạ tam gia, đêm qua nhân lúc chôn thi thể, có bảy người đã lặng lẽ rời đội ngũ.” Giọng nói của nam tử kia trầm trầm.
Nam tử bên cạnh lão già khôi ngô híp mắt: “Mộ gia, Mộ Âm Chân.”
“Âm Chân là cao thủ truy tung giỏi nhất Mộ gia thế hệ này, nếu không có hắn, có lẽ chúng ta sẽ trúng kế thật.” Ông lão khôi ngô cười nói.
“Chắc chắn trong đội ngũ có một người là cao thủ dịch dung. Tạ tam gia đừng nhận lầm.” Mộ Âm Chân nhắc nhở.
“Yên tâm đi, Long An quận sẽ là chỗ chôn thấy bọn chúng.” Lão già khôi ngô vuốt ve thanh đao trong tay.
Long An quận, quán trọ Đông Lai.
Một nhóm thương nhân từ trên xe ngựa bước xuống, một thương phúc hậu ăn mặc hoa lệ dẫn theo một cô gái xinh đẹp nở nang và một thiếu niên trắng trẻo tuấn tú ngồi xuống một cái bàn. Còn lại là hai người trẻ tuổi tướng mạo bình thường, một gã cao to thô kệch, một ông lão lưng còng ngồi xuống cái bàn bên cạnh.
“Đúng là thiếu niên tuấn tú, ngắm thế nào cũng không chán.” Mỹ nhân đẫy đà giơ tay chống cằm nhìn thiếu niên gương mặt trắng trẻo bên cạnh, ánh mắt chứa chan tình cảm.
Nhưng thiếu niên lại coi như không thấy mỹ nhân, chỉ thấy người trong quan trọ chậm rãi đi ra ngoài, sau đó lại có một số người khác đi vào, gọi đồ ăn thức uống, bình thường tới không thể bình thường hơn.
Thương nhân phúc hậu ho khan một tiếng: “Gọi chút đồ ăn đi.”
Gã cao to thô kệch nhìn thực đơn treo trên tường, càng nhìn càng nhíu mày, cuối cùng không nhịn được mắng: “Cãi chỗ rách nát này làm thực đơn chả ra sao cả, chẳng có món nào ăn được! Chúng ta đi thôi!”
Hắn đứng dậy, sau đó một tiểu nhị cầm khăn lông màu trắng giơ tay ấn hắn xuống.
“Quý khách đừng vội, thực đơn dán trên tường chỉ cho khách khứa bình thường xem thôi, nhưng ta thấy các vị là khách quý, đương nhiên có thực đơn chiêu đãi khác.” Tiểu nhị mỉm cười.
“Ồ? Món gì?” Gã cao to quát.
“Óc khỉ ăn sống nhé?” Tiểu nhị vẫn mỉm cười.
“Óc khỉ? Khỉ gì?” Gã cao to sửng sốt.
“Đương nhiên là Trấn Tây Hầu rồi!” Tiểu nhị hất khăn tay, đánh thẳng vào thương nhân phúc hậu bàn bên cạnh.
Thiếu niên tuấn tú lập tức rút thanh trường kiếm đặt trên bàn, chém thẳng tới, nhưng bị chiếc khăn kia quấn lấy. Thiếu niên nhẹ nhàng hất lên, ghim thanh trường kiếm trên tường.
“Đã nói đừng có làm trò mèo này, cứ đánh thẳng tay có phải hơn không.” Người trẻ tuổi ngồi bên cạnh đứng dậy, giơ quyền đánh thẳng tới: “Đến đây, nhanh cho xong!”
Tiểu nhị bị quyền phong chấn cho bay ngược bảy trượng.
Trong quán còn lại năm bàn, mười sáu vị khách đồng thời rút đao giấu trong tay áo ra.
Tổng cộng mười sáu thanh, tất cả đều là đao, không có kiếm.
“Đổi nhóm khác rồi.” Người trẻ tuổi nhìn lướt qua.
Một người trẻ tuổi khác nắm lấy mặt mình, xé mặt nạ da người ra ném lên bàn: “Tô gia đi rồi, lần này là Ám Hà Tạ gia hả?”
“Lang Gia Vương điện hạ thật tinh tường.” Một giọng nói phóng khoáng vang lên, lão già cao to tóc trắng đạp cửa đi vào, tay cầm một thanh đại khảo đao sống đao vàng kim cực kỳ bắt mắt.
Tiêu Nhược Phong chạm tay lên kiếm, hạ giọng nói: “Người này khó đối phó.”
“Bây giờ các ngươi còn chưa có tư cách nói khó hay dễ.” Tiểu nhị ném cái khăn trong tay đi, lấy từ trong tay áo ra hai thanh miêu đao dài nhỏ. “Đánh tới ta trước đã.”
Thương nhân phúc hậu lột mặt nạ da người, hạ giọng mắng: “Đeo cái mặt nạ này rõ là khó chịu.”
Mỹ nhân nở nang bên cạnh nhướn mày: “Hầu gia, ngài nói vậy là không được rồi. Mặt nạ da người do Tô Viện ta chế tạo là nổi danh thoải mái dễ chịu trong nghề này đấy, thông thoáng thư thích. Ngài nói vậy là hỏng chuyện làm ăn của ta rồi.”
Bách Lý Lạc Trần mỉm cười: “Ta chỉ nói là tâm lý thôi, không liên quan tới tay nghề của Tô cô nương.”
Tiểu nhị trong quán thấy hai người bọn họ thản nhiên trò chuyện, không để ý tới mình, không khỏi tức giận, ho khan hai tiếng: “Hai vị. Hình như bây giờ không phải lúc liếc mắt đưa tình?”
Tô Viện liếc mắt nhìn hắn, không nói một câu, nhưng Vương Trừ lại nhìn chằm chằm vào Bách Lý Lạc Trần.
“Đi đi.” Bách Lý Lạc Trần thở dài. “Đã lâu không được thấy đao pháp của ngươi.”
Vương Trù gật nhẹ đầu, bước lên trước một bước, nhìn tiểu nhị nói: “Ngươi dùng đao, ta cũng dùng đao.”
“Đao đâu?” Tiểu nhị khẽ nhíu mày.
Vương Trù cầm cái túi xách vẫn mang theo bên người, đột nhiên kéo một cái, ánh bạc lóe lên, bảy lưỡi đao lớn nhỏ bất đồng cắm trên cái bàn trước mặt hắn.
Tiểu nhị cúi đầu nhìn qua, khẽ nhíu mày: “Bảy... bảy con dao phay?”
“Đúng, trong hầu phủ, ta dừng chúng làm tiệc thịt trâu cho họ, có thể cắt rời cả con trâu lớn.” Vương Trù khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nói.
Người giang hồ bình thường thấy người trước mắt lấy bảy con dao phay ra đánh nhau, chắc sẽ cảm thấy rất buồn cười. Thế nhưng tiểu nhị cầm song đao kia lại không cười nổi, vì hắn là người hiểu đao, nên cũng hiểu mấy con dao trước mặt mình.
“Phá Quân, Liêm Trinh, Lộc Tồn, Văn Khúc, Cự Môn, Vũ Khúc, Tham Lang. Đây là Thất Tinh đao. Ngươi họ Vương?” Tiểu nhị lùi lại phía sau một bước.
Vương Trù sửng sốt: “Ngươi nhận ra bảy con dao này à?”
“Ngày trước trong Phá Phong Quân có một bếp trưởng, chỉ phụ trách nấu bếp chứ chưa bao giờ ra trận giết địch. Nhưng có một lần phía sau doanh trại bị người khác đánh lén, hắn cầm bảy lưỡi đao ra tay, gọt thủ lĩnh của kẻ địch thành bộ xương. Sau đó mọi người mới biết hắn là một trong Thất Sát của Trấn Tây Hầu, tên là Vương Tuyệt.” Tiểu nhị chậm rãi nói.
Vương Trù gật nhẹ đầu, giơ tay rút thanh Phá Quân đao lớn nhất ra: “Đúng vậy, ông ấy là cha ta.”