Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 242 - Chương 242. Dao Làm Bếp Thất Tinh

Chương 242. Dao làm bếp Thất Tinh

Vương Trù cầm thanh Phá Quân chém thẳng xuống, tiểu nhị cũng không yếu thế, vung song đao nghênh đón. Tuy Phá Quân đao của Vương Trù khí thế bất phàm nhưng lại có vẻ cồng kềnh, khi nhấc lên không được linh hoạt, ngược lại song đao của tiểu nhị nhẹ nhàng mau lẹ, nhanh chóng chiếm thượng phong.

“Thất Sát tướng?” Tiểu nhị hừ lạnh một tiếng.

Vương Trù thối lui sang một bên, đột nhiên quét ngang thanh Phá Quân đao, hất văng sáu thanh đao khác lên. Hắn cắm Phá Quân đao xuống dất, nắm lấy Tham Lang đao dài và hẹp, tiện tay hất lên, đánh văng hai thanh miêu đao của đối thủ. Tiếp đó hai tay cùng múa lên, một đao ném lên rồi lại đón lấy đao khác, va chạm thanh thúy không ngừng vang lên. Ngoài Phá Quân đao, bảy lưỡi đao khác trùng trùng điệp điệp trên tay hắn, biến ảo khó lường, đánh cho tiểu nhị liên tục thối lui, chỉ có nước chống đỡ.

“Dao không tệ.” Lão già khôi ngô trầm giọng tán thưởng.

Gã trung niên đứng bên cạnh hắn cau mày: “Chỉ có Khôi Lỗi thuật của Ám Hà và Thập Bát Đao trận của Tô gia mới có thủ pháp linh hoạt như vậy?”

“Sao lại tách Ám Hà và Tô gia ra?” Lão già cao to lạnh lùng nói.

Gã trung niên vội vàng cúi đầu: “Tam gia thứ lỗi, là Tạ Hà lỡ lời.”

Thân là một trong những người đứng đầu Tạ gia, Tạ Hà hừ lạnh một tiếng, nhìn những người trước mặt, trong lòng âm thầm tính toán. Tiểu nhị kia đã coi là sát thủ hạng hai trong Ám Hà, mười sáu đao khách Tạ gia còn lại trong sảnh là hạng ba. Gã trung niên bên cạnh lão đã đắm chìm trong Trảm Hồn đao pháp của Tạ gia nhiều năm, là cao thủ hạng nhất, lại thêm mình, vốn tưởng thắng lợi đã trong lòng bàn tay, nhưng với vũ lực mà gã đầu bếp không bắt mắt này thể hiện, e rằng những người có lẽ cũng không dễ đối phó.

Bách Lý Lạc Trần tuy được gọi là Sát Thần, nhưng ông nổi danh với năng lực dẫn quân sát phạt quyết đoán, võ nghệ trên sa trường cũng cực kỳ xuất chúng, nhưng về phần võ công thì khó mà sánh được với người trong giang hồ. Thiếu niên tuấn tú cầm kiếm chắc bị trọng thương chưa lành, miễn cưỡng có sức đánh một trận, không đáng ngại. Cô gái tên Tô Viện vừa nói chuyện có vẻ tinh thông thuật dịch dung, chắc cũng không thành vấn đề. Còn Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong, tuy mới chừng đó tuổi đã lên tới tiêu dao thiên cảnh, đúng là khiến người khác kinh hãi thán phục, nhưng chưa chắc đã đỡ được đao của mình. Hai người còn lại, người trẻ tuổi trông bình thường kia tuy nằm trong hiểm cảnh mà dáng vẻ không hề để tâm, e là không yếu hơn Tiêu Nhược Phong bao nhiêu, nhưng chế ngự hắn cũng không phải vấn đề gì lớn. Còn lão già chăn ngựa kia...

Lão già đột nhiên đứng dậy, xoay người, nhìn mười sáu đao khách phía sau, thở dài: “Hầu gia, ta đã rất già.”

Bách Lý Lạc Trần mỉm cười: “Ta lớn hơn ngươi một tuổi, ta còn chưa nói mình già.”

Trong mười sáu đao khách có một người bước ra nhìn ông lão: “Chẳng lẽ ngươi cũng là thân thích của Thất Sát tướng? Người vừa rồi nói mình là con trai của Thất Sát tướng, ta thấy tuổi của ngươi chắc phải là cha của Thất Sát tướng rồi.”

Tiếng cười ha hả vang lên, tuy nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng ông lão này vẻ mặt tang thương, sống lưng cong cong, đúng là không giống cao thủ thâm tàng bất lộ.

Tiêu Nhược Phong nhìn người trẻ tuổi bên cạnh: “Ngươi thấy sao?”

“Ta ở Hầu phủ mười mấy năm, đã được chứng kiến đao công của Vương Trù, giết trâu thì không thành vấn đề, giết người chắc cũng thế. Nhưng ông lão này thì đúng là chỉ biết chăn ngựa.” Người trẻ tuổi cười nói.

Tiêu Nhược Phong híp mắt lại: “Ở mười mấy năm”

Ngay lúc này Bách Lý Lạc Trần lại ho khan một tiếng: “Chăn ngựa nhiều năm như vậy, không thấy chán à?”

Ông lão nhếch miệng: “Ta vốn là người chăn ngựa mà.”

Thủ lĩnh đám đao khách Tạ gia vừa bước lên nâng thanh trường đao trong tay: “Ngươi già như vậy rồi, chắc đã sống đủ, chết cũng không lỗ.”

“Ngươi còn chưa sống tới tuổi của ta, làm sao biết ta không muốn sống thêm mấy năm?” Ông lão vẫn cúi thấp đầu, khom lưng.

“Nhưng ta đã giết không ít người?” Đao khách Tạ gia cười lạnh một tiếng.

“Ồ? Được bao nhiêu?” Ông lão đột nhiên nhướn mày, nhìn hắn một cái.

Chỉ trong chớp mắt, khí thế đột nhiên thay đổi.

Đao khách Tạ gia âm thầm kinh hãi, hắn từng giết không ít người cho Ám Hà, bản thân vốn là người mang lệ khí rất nặng, thế nhưng ông lão kia chỉ nhìn một cái mà khiến trong lòng hắn phát lạnh. Cái nhìn đó không chỉ là sát khí mà khiến hắn lạnh toát, đó là một cảm giác hờ hững đối với sinh mạng sau khi giết rất nhiều người.

Ông lão nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn mười lăm người khác, giơ ngón tay chỉ bọn họ, ngoắc một cái: “Các ngươi, cùng lên đi.”

“Thú vị.” Người trẻ tuổi ngồi cạnh Tiêu Nhược Phong ánh mắt sáng bừng lên.

Sắc mặt thủ lĩnh đám đao khách Tạ gia lại rất trịnh trọng: “Xin hỏi họ tên tiền bối.”

“Muốn hỏi lai lịch ta à?” Cái lưng còng của ông lão đột nhiên ưỡn thẳng, ông siết chặt song quyền, đột nhiên vung lên, xương cốt trên người vang lên lốp cốp, thân thể từ từ hóa lớn.

Tiêu Nhược Phong giật mình: “Đây là...”

Làn da khô quắt của ông lão chậm rãi căng đầy, thân thể vốn khô quắt hóa thành từng khối cơ bắp, thân thể như phản lão hoàn đồng, trẻ ra mấy chục tuổi. Vừa rồi còn thấp hơn đao khách trước mặt một cái đầu, nhưng giờ phút này lại hóa thành cao hơn hắn một cái đầu, gương mặt vốn ngoan hoãn phục tùng hóa thành hung thần ác sát.

“Tam gia!” Tạ Hà hạ giọng nói.

Tạ tam gia cau mày gật nhẹ đầu: “Không sai, là Thiên Cương thần thông.”

Đao khách Tạ gia đối diện với ông lão không nhịn được lùi lại một bước. Hắn đã từng nghe tới Thiên Cương thần thông, là công phu ngoại môn còn cương mãnh hơn cả Kim Cương Phục Ma thần thông của Thiếu Lâm tự, Thiên Cương Thần Thông không chỉ lưu chuyển trong thân thể mà còn bộc lộ ra ngoài, luyện tới đỉnh phong thậm chí có thể thay da đổi thịt, tái tạo thân thể. Đây là võ công ngoại môn đệ nhị thiên hạ, chỉ dưới Kim Cương Bất Hoại thần thông. Hắn nhìn đồng bọn sau lưng, bọn họ cũng chậm rãi đặt tay lên chuôi đao.

Một mình đấu với mười sáu người bọn họ, nghe thì như nằm mơ nói mộng. Nhưng bây giờ nhìn lại, không phải là ông lão này khinh địch.

Ông lão giơ tay ấn nhẹ luồng chân khí cuối cùng đang chạy loạn trong thân thể, sau đó chậm rãi phun ra, ánh mắt lão đã hóa thành hung ác, không còn là ông lão chăn ngựa lúc nào cũng nhìn chằm chằm xuống đất nữa. Giọng nói của lão cũng như chấn động cả bầu trời: “Đúng vậy, ta không phải là thân thích của Thất Sát, ta chính là Thất Sát tướng. Ta tên Trần Hổ.”

Thân thể Tiêu Nhược Phong run rẩy, trong lòng kinh hãi. Những người ở đây nghe thấy cái tên này càng kinh ngạc.

Trần Hổ, người đứng đầu Thất Sát Tướng dưới trướng Trấn Tây Hầu năm xưa.

Có điều tuy hắn là Thất Sát Tướng nhưng lại không có bất cứ quân hàm nào, nếu tìm hiểu kỹ hơn thì thực chất hắn chỉ là người chăn ngựa trong quân đội, điểm khác biệt duy nhất là từ đầu hắn đã phụ trách nuôi ngựa của Bách Lý Lạc Trần. Tuy xuất thân hèn mọn nhưng các tướng quân lớn lớn nhỏ nhỏ trong quân đội đều chịu nghe lời hắn, vì hắn sát phạt quyết đoán, so với Bách Lý Lạc Trần chỉ hơn chứ không kém.

Trận chiến biên giới Tây Sở chôn thây ba mươi vạn tướng sĩ, chính là bút tích của lão.

“Ngươi từng giết bao nhiêu người?”

“Lần đầu ta đã giết ba mươi vạn.”

 

Bình Luận (0)
Comment