Trong một quán trà tại Long An quận, ba người đang ngồi đó uống trà.
Một người cõng dù, một người ngắm nghĩa lưỡi dao trong tay, chính là sát thủ Ám Hà Tô gia từng ra tay lúc trước, Chấp Tán Quỷ Tô Mộ Vũ, Tống Táng Sư Tô Xương Hà. Còn người thứ ba đội nón che, thân hình cao gầy, không rõ diện mạo.
“Tô Triết lão thúc, có chuyện gì mà mời được ngài từ tổng đường ra vậy?” Tô Xương Hà cười nói.
“Ta đuến đuây nhoặt xoác.” Tô Triết miệng nhai cau, nhai xong đột nhiên hít hít một hơi thuốc lá rồi, thở dài thỏa mãn: “Chiện tốt không tới phen ta.”
Tô Xương Hà bất đắc dĩ cười: “Lão thúc cứ nói năng kiểu này, ta nghe bao lâu rồi mà vẫn chẳng hiểu mấy.”
“Nhặt xác? Xem ra tổng đường định bỏ rơi Tạ tam gia?” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói.
“Đoám ngoài Tạ toam gia chỉ lòa loại bỏa đuy, boạn choáng mòa đoài gioét Bách Lý Lạc Trần? Bách Lý Lạc Trần lòa loại quái voạt gì? Moài boa vị tỏa tong Ám Hà đoén coàn toạm.” Tô Triết nhả miếng cau xuống đất, sau đó lại nhét miếng khác vào miệng: “Coái lũa Tạ toam gia ấy, chết chắc rồi.”
Tô Xương Hà khẽ nhíu mày: “Ta vẫn không hiểu, đã biết là không giết được rồi, sao còn phái người đi?”
Tô Triết hít một hơi thuốc, định nói tiếp nhưng bị Tô Mộ Vũ giơ tay ngắt lời: “Triết thúc, thôi để ta nói đi.”
“Thảo nuận đi, thảo nuận đi, ta hít thêm tí thuốc.” Tô Triết phất tay.
“Gần như cùng lúc, đại gia trưởng nhận hai yêu cầu, một là giết Bách Lý Lạc Trần, một là cứu Bách Lý Lạc Trần. Hai đơn đều ra giá không thấp, nhưng đại gia trưởng quyết định nhận yêu cầu thứ hai, vì vị khách đưa yêu cầu thứ hai có thân phận cao quý hơn.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.
“Ơ? Nhưng xưa nay Ám Hà không nhận hai yêu cầu cùng lúc, sau khi nhận một yêu cầu thì người thứ hai có ra yêu cầu cao hơn nữa cũng không thay đổi. Sao lần này lão già kia lại đổi ý?” Tô Xương Hà tò mò hỏi.
“Thứ nhất là vì giết Bách Lý Lạc Trần vốn dĩ quá khó. Thứ hai, chỉ cần chủ thuê thứ hai hạ quyết tâm, như vậy người đầu tiên chắc chắn sẽ chết. Tiền của người sắp chết, chắc đại gia trưởng thấy không kiếm được.” Tô Mộ Vũ giải thích.
“Thế đám người Tạ gia kia...” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.
Tô Triết lại thổi một hơi khói: “Một số kẻ trong Tạ gioa, gần đuây cóa vỏe không oan phận.” Hắn đứng dậy, quăng một nén bạc lên bàn rồi nắm lấy vũ khí sau lưng, là một thanh pháp trượng của Phật môn, phía trên đính đầy vòng vàng, khi cầm lên còn vang lên tiếng leng keng.
“Rất giống tiếng chuông tiễn hồn.” Tô Xương Hà lạnh nhạt nói.
Trong quán trọ.
Tư Không Trường Phong bị một đao ép lui, Bách Lý Đông Quân vội vàng vung kiếm nghênh chiến. Mỗi chiêu mỗi thức trong kiếm pháp của y đều cực kỳ đơn giản, bình thường không có gì lạ, mỗi người ngồi đây đều cực kỳ quen thuộc, chính là Tú Kiếm Thập Cửu Thức mà cả võ giả nông cạn nhất cũng biết.
“Thằng nhãi, đừng có coi thường ta.” Tạ tam gia không giấu tài nữa, mỗi lần xuất đao đều mang ý giết người.
“Ngươi cũng đừng coi thường Tú Kiếm Thập Cửu Thức, đây là Tú Kiếm Thập Cửu Thức do thiên hạ đệ nhất truyền thụ!” Bách Lý Đông Quân nhảy lên, trường kiếm chém xuống nhưng chỉ lưu lại ảo ảnh.
Thanh kiếm chân chính đã ở sau lưng Tạ tam gia.
Thuấn Ảnh kiếm pháp.
“Rơi!” Tư Không Trường Phong xuất thương giáng xuống, nhắm thẳng vào trán Tạ tam gia.
Tạ tam gia đột nhiên quay lui cúi người, giơ đao lên lưng, ngăn cản một thương một kiếm vừa rồi, đột nhiên nhấc đao, đánh văng cả hai ra ngoài.
Trên bàn, Bách Lý Lạc Trần hạ giọng nói: “Là bạn hay là địch?”
Rìa tai Tô Viện hơi nhúc nhích, như đang tìm kiếm thứ gì, cô hạ giọng nói: “Còn chưa biết.”
“Nếu là địch thì đừng do dự, giết ngay đi.” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.
Tô Viện không còn vẻ ngả ngớn phóng đãng lúc vừa rồi, thần sắc nghiêm túc, tay cầm một mũi châm bạc, ánh mắt lần theo động tĩnh nhỏ bé trên nóc nhà.
Tư Không Trường Phong lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ nói: “Bách Lý Đông Quân, ta cảm thấy chúng ta đã trở thành cao thủ, như vì sao lần nào cũng gặp đối thủ biến thái hơn lần trước?”
Bách Lý Đông Quân vung trường kiếm, chỉ thẳng lên trời: “Có cách nào đâu! Trời cao đố kỵ anh tài mà thôi. Ngươi dừng chiêu thương pháp mạnh nhất đi.”
Tư Không Trường Phong gật đầu: “Được.”
Ở phía khác, Tiêu Nhược Phong đã tra kiếm vào vỏ, nam tử tên Tạ Hà dừng trường đao đỏ máu đã ngã ngục trong vũng máu của chính mình. Vương Trù cũng lau bảy con dao làm bếp của mình lên quần áo trên người thi thể tiểu nhị. Trần Hổ một đấu mười sáu, đã giết phân nửa, một nửa khác nửa lui nửa định chạy, chỉ có bên Tạ tam gia là chưa phân thắng bại. Tạ tam gia lùi tới cạnh cửa, cầm lệnh tiễn giơ lên không trung.
Một đóa hoa nở rộ trên không.
Tô Triết ngẩng đầu lên, thở dài: “Xem ra đã kết thúc rồi.”
Bách Lý Đông Quân thu kiếm nhảy lên, cuối cùng trong thời khắc sống còn y đã thi triển chiêu thức mạnh nhất trong Tây Sở Kiếm Ca - Vấn Đạo Vu Thiên. Cả người cả kiếm hóa thành cầu vồng nhắm thẳng vào Tạ tam gia. Thương bạc trong tay Tư Không Trường Phong cũng phát ra tiếng long ngâm như thật, đánh thẳng xuống, kinh thiên động địa! Hai người hợp lực, lần này Tạ tam gia không thể lùi lại, đành phải thi triển đao pháp mạnh nhất của bản thân.
Đao pháp đã rèn luyện suốt năm mươi năm.
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong lập tức bị ngăn cản. Bất luận bọn họ có thiên phú xuất sắc đến đâu, sư môn nổi danh đến thế nào, cuối cùng thì thực lực và kinh nghiệm vẫn có chênh lệch tuyệt đối. Nhưng ngay thời khắc cuối cùng, Tạ tam gia phòng thủ vững như thành đồng lại xuất hiện một kẽ hở.
Tiêu Nhược Phong lập tức nắm được kẽ hở này, cúi người nắm lấy kiếm.
Nhưng có người nhanh hơn hắn, một mũi châm ngọc từ trên nóc nhà đâm xuống.
“Là bạn.” Tô Viện quát lớn, châm bạc lập tức bay ra.
Tiêu Nhược Phong cũng vung kiếm đuổi theo.
Mũi châm ngọc kia cắm thẳng vào đầu Tạ tam gia, châm bạc ghim đầy ngực hắn, tình thế chết chắc nhưng Tạ tam gia vẫn không ngừng.
Đao của hắn vẫn đi tới, ép về phía Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong.
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong không kịp né tránh, nhưng ngay lúc này Tiêu Nhược Phong đã ngăn trước mặt bọn họ.
Hạo Khuyết kiếm rời vỏ.
Tạ tam gia chém liên tiếp mười một đao, Tiêu Nhược Phong đánh tới mười một kiếm. Bốn người đánh từ cổng tới tận trong góc. Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong hơi chậm lại, thối lui sang một bên định ra tay lần nữa. Nhưng lúc này Tạ tam gia đã ngừng lại, ánh mắt từ từ ảm đạm. Thật ra lão đã bỏ mạng nhưng dựa vào sát ý cuối cùng trong lòng, vung ra mười một đao mạnh nhất ngay bờ vực sinh tử.
Tiêu Nhược Phong thở dài một tiếng, chậm rãi hạ tay xuống: “Không ngờ lại mạnh như vậy, nếu một đấu một, chưa chắc ta đã là đối thủ.”
Tô Viện điểm mũi chân, xuất chưởng đánh xuyên nóc nhà, nhảy lên trên. Nhưng cô nhìn bốn phía xung quanh, người ra tay ngay thời khắc sống còn đã lẩn vào trong đám người, không cách nào tìm được.