Tiêu Nhược Phong đi tới bên cạnh Bách Lý Lạc Trần: “Vừa rồi người của Tạ gia đã phóng lệnh tiễn, e rằng sẽ có viện binh. Hầu gia, chúng ta phải lên đường ngay thôi.”
“Ám Hà, chỉ có thế thôi à?” Bách Lý Lạc Trần đứng dậy mỉm cười.
Tô Viện từ trên nóc nhà hạ xuống, khẽ lắc đầu với Bách Lý Lạc Trần: “Không tìm thấy.”
Bách Lý Đông Quân rút mũi châm ngọc trên: “Mũi châm này...”
“Tiểu tình nhân của ngươi?” Tư Không Trường Phong trêu ghẹo: “Mới một năm không gặp, sao thấy một mũi châm quen đường cũng thấy quen mắt vậy?”
Bách Lý Đông Quân không để ý tới hắn, chỉ cất mũi châm vào trong ngực.
“Đi thôi, sau sẽ có người thông báo cho quận trưởng nơi này, không cần quan tâm tới chỗ này. Nhưng phải làm phiên Trần Hổ tiên sinh ở lại đây, trông chừng đám sát thủ này.” Tiêu Nhược Phong quay đầu lại nhìn tám tên sát thủ Ám Hà còn sót lại.
Trần Hổ mỉm cười: “Không có thời gian, ta giết chúng luôn đây.”
Đột nhiên một loạt tiếng leng keng vang lên, đám người vội vã quay đầu, phát hiện một nam tử cao gầy đội nón che cầm cây thiền trượng dài đi tới. Trên thiền trượng là từng cái vòng vàng, đung đưa theo gió.
Tất cả mọi người nín thở, cánh tay bất giác đặt lên vũ khí.
Nam tử khẽ mỉm cười, cắm thiền trượng xuống đất, Hắn cúi người vuốt đôi mắt còn chưa nhắm lại của Tạ tam gia: “Rõa kém!”
Bách Lý Đông Quân cách hắn gần nhất, lúc này đầu đã đầy mồ hôi, thậm chí tay cầm kiếm không khống chế nổi bắt đầu run nhẹ.
“Hình như lòa ngoài moái.” Nam tử kia quay đầu như đang nhìn Bách Lý Đông Quân.
Tiêu Nhược Phong chậm rãi nuốt một ngụm nước miếng, trầm giọng nói: “Dám hỏi tôn tính đại danh của vị tiền bối này, tới đây có ý gì?”
“Ta tên Tô Triết.” Nam tử kia cố gắng phát âm tên của mình thật chuẩn: “Hình như ngươi là Lang Gia Vương, kính ngưỡng đã lâu.”
“Ngươi là người của Tô gia?” Tiêu Nhược Phong cúi người: “Xem ra trận này còn chưa xong.”
Nam tử cao gầy kia chỉ đến có một mình, nhưng mọi người ở đây đều cảm thấy khó đối phó. Chưa nói người này vừa xuất hiện đã tạo ra uy thế vượt xa Tạ tam gia, mà bản thân bọn họ cũng vừa trải qua một trận khổ chiến, đang mệt bở hơi tai. Nhưng nam tử cao gầy lại xua tay: “Không đánh có được không?”
Tiêu Nhược Phong sững sờ: “Không đánh?”
Bách Lý Đông Quân đổ mồ hôi như mưa: “Đã không đánh, vậy ngươi có thể thu lại sát khí không?”
“Thu khí thu khí.” Tô Triết vung nhẹ tay, Bách Lý Đông Quân lập tức cảm thấy gánh nặng trên người nhỏ đi, thở phào một tiếng lùi lại phía sau vài bước. Y thầm sợ hãi tự nhủ: Đúng là một kẻ lợi hại.
Đám người cứ thế nhìn nam tử kỳ quái đội nón che này, nam tử đội nón che tùy ý đi lung tung trong sảnh, mãi tới khi đến gần Bách Lý Lạc Trần mới quay sang nói với Tô Viện dung mạo xinh đẹp kia: “Lớp da mặt này không tệ.”
Tô Viện sắc mặt cứng đờ, như đang căng thẳng: “Da mặt ngươi thì sao? Sao phải giấu giếm?”
“Già rồi, xấu lắm,không như ngươi, bao nhiêu năm rồi vẫn khiến người ta thấy mà yêu.” Tô Triết giơ tay xoa đầu Tô Viện: “Sống bên ngoài có tốt không?”
Tô Viện cắn răng: “Rất tốt.”
“Vậy là được rồi, các ngươi đi đi.” Tô Triết đi tới bên cạnh đám sát thủ Ám Hà còn lại: “Ta sẽ dẫn những người này về Ám Hà.”
Tiêu Nhược Phong chắp tay: “Như ngài mong muốn.”
“Là một vương gia thông minh, ta cảm thấy sau này ngươi có thể làm hoàng đế.” Tô Triết chậm rãi nói.
Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói: “Sao tự nhiên ngươi lại nói tốt rồi?”
Nam tử đội nón che im lặng một lát rồi cười nói: “Cóa giề đuâu, cóa giề đuâu.”
Mọi người trong sảnh không do dự nữa, lập tức thu dọn đồ đạc chạy ra ngoài. Bên phía Ám Hà đã không muốn đánh nữa, đương nhiên bọn họ cũng không ngốc tới mức dây dưa không thôi. Dù sao Ám Hà chỉ là đao, người thật sự vung đao muốn giết bọn họ là ở Thiên Khải Thành.
Sau khi đám người đi khỏi, những sát thủ còn lại của Tạ gia bắt đầu thu dọn thi thể. Tô Triết tìm một chỗ khá sạch sẽ ngồi xuống, lại lấy tẩu thuốc ra, châm lửa rồi hít một hơi thật sâu, tiếp đó chậm rãi nhả ra. Hắn lẳng lặng ngồi như vậy một lúc lâu, cuối cùng đập nhẹ tẩu thuốc xuống đất: “Đã nhiều năm rồi...”
Trên xe ngựa, Bách Lý Lạc Trần mỉm cười nhìn Tô Viện sắc mặt tái nhợt: “Sao nào, lâu lắm rồi mới gặp cố nhân, cảm giác ra sao?”
Tô Viện thở một hơi dài, như vẫn còn sợ hãi: “Người vừa rồi là Tô Triết, cao thủ đệ nhất Tô gia năm xưa.”
“Ta biết, Đấu Lạp Quỷ Tô Triết.” Bách Lý Lạc Trần lạnh nhạt nói.
Tô Viện gật nhẹ đầu: “Nhớ lại những chuyện năm xưa mà đổ mồ hôi lạnh. Lúc đó ta tưởng những người đó đã chết hết, không ngờ vẫn gặp được người quen.”
“Yên tâm đi, ngươi đã không phải người của Ám Hà. Cho dù là Đấu Lạp Quỷ cũng không thể bắt ngươi về.” Bách Lý Đông Quân nhìn sang Bách Lý Đông Quân: “Con đang làm gì vậy?”
Tư Không Trường Phong đã đến, chiếc xe ngựa này thành ra không đủ chỗ. Vương Trù và Trần Hổ sang xe ngựa bên cạnh. Nơi này ngoài Bách Lý Lạc Trần và Tô Viện chỉ còn lại Bách Lý Đông Quân, Tư Không Trường Phong và thiếu niên cầm kiếm kia. Dọc đường Bách Lý Đông Quân mua một cây bút, một cuộn giấy, đang vẽ tranh với vẻ rất hứng thú. Nghe Bách Lý Lạc Trần hỏi vậy, y vẫn không ngẩng đầu lên chỉ vừa vẽ vừa hỏi Tư Không Trường Phong: “Có giống không?”
Tư Không Trường Phong vừa nhìn vừa nhíu mày, cuối cùng do dự nói: “Hình như không giống lắm?”
“Giấu giấu diếm diếm gì thế?” Bách Lý Lạc Trần cười hỏi.
“Sắp tới Thiên Khải Thành rồi, cần có thêm người giúp. Chỉ mình Tư Không Trường Phong còn chưa đủ, con muốn mời một vị đại thần ra.” Bách Lý Đông Quân đắc ý nói.
Ánh mắt Bách Lý Lạc Trần sáng lên: “Đại thần, chẳng lẽ là sư phụ con?”
Thiên hạ đệ nhất Lý Trường Sinh, quả thật là đại thần.
Bách Lý Đông Quân nhìn Tô Viện: “Ngươi làm mặt nạ người khác giỏi lắm phải không?”
Tô Viện sửng sốt, sau đó gật nhẹ đầu: “Đương nhiên rồi. Nhưng chỉ xem tranh thôi thì không đủ, tốt nhất là gặp người thật.”
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Người thật mà tới thì cần mặt nạ làm gì. Nhưng cho dù người thật có đến trông cũng không như vậy. Nhưng ngươi yên tâm, ta vẽ rất giống, cứ làm theo tranh ta vẽ là chuẩn. Vẽ xong rồi, ngươi xem đi.”
Bách Lý Đông Quân đưa bức tranh kia cho Tô Viện. Tô Viện nhận lấy xem thử, thiếu chút nữa con mắt rớt ra. Cô trầm ngâm cả nửa ngày: “Đây là ai?”
“Thiên hạ đệ nhất, Lý tiên sinh ở học đường.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Cô chưa từng gặp, đương nhiên không biết.”
Tô Viện ngơ ngác: “Ta từng may mắn gặp được Lý tiên sinh ở học đường rồi... Nhưng bức tranh của ngươi, nếu không nói, ta còn tưởng vẽ lão già Trần Hổ cơ.”
Bách Lý Lạc Trần nhìn bức tranh, cũng dở khóc dở cười: “Ta thấy Lý tiên sinh tuy tuổi trung niên nhưng vẫn phong lưu tuấn tú, khiến người khác ngưỡng mộ, sao con lại vẽ thành một ông lão họm hẹm?”
Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Vốn là lão già thối họm hẹm mà.”
Bên ngoài xe ngựa bỗng có âm thanh vang lên.
“Nói ai là lão già họm hẹm đấy?”
Cứ như sấm nổ bên tai.