“Vì sao trên thế gian này có một số người chẳng khác nào thần tiên, không nhắc tới hắn thì thiên nam địa bắc cũng không tìm thấy, nhắc tới hắn thì hắn lập tức xuất hiện trước mặt ngươi?” Bách Lý Đông Quân nhìn Tư Không Trường Phong.
Tư Không Trường Phong lắc đầu, tỏ ý không tán thành: “Ta cảm thấy không phải có một số người, chỉ có một người thôi.”
Hai người cùng quay đầu nhìn ra ngoài xe ngựa, cúi đầu nói: ”Sư phụ.”
Một nam tử áo trắng tuấn lãng đáp lời, vén rèm che bước vào xe ngựa.
Trong mắt Tô Viện, xe ngựa khác nào rồng đến nhà tôm.
Tuy thiếu niên cầm ngọc kiếm đã rất tuấn tú, nhưng so với người trẻ tuổi vừa bước vào xe ngựa vẫn thua kém một bậc. Nếu chỉ xét riêng dung mạo, nam tử áo trắng chưa chắc đã xuất sắc hơn, nhưng trên người mang luồng tiên khí thanh thoát phong lưu, vượt xa thiếu niên cầm ngọc kiếm.
“Ta nghe thấy có ai nói ta là lão già họm hẹm?” Nam tử áo trắng mỉm cười, giọng điệu ôn hòa.
Trong gối giấu đao.
Bách Lý Đông Quân cười xấu hổ: “Nam Cung Xuân Thủy thì đương nhiên là công tử tao nhã, ta nói là Lý Trường Sinh, không liên quan tới sư phụ.”
Nam Cung Xuân Thủy gật nhẹ đầu, vỗ vai Bách Lý Đông Quân, như vui vẻ chấp nhận cách nói này: “Cũng có lý đấy.” Hắn nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Lạc Trần.
Thiếu niên cầm kiếm thần sắc bất mãn: “To gan!”
Nam Cung Xuân Thủy nhìn hắn một cái rồi cười nói: “Đây là cháu của Kiếm Sát - Lê Thành trong Thất Sát tướng à? Là mầm mống kiếm khách đây, nhưng so với hai đồ đệ của ta, tư chất hơi kém một chút.”
“Cũng may là tâm tính vững chắc, khá hơn đứa cháu trai của ta nhiều.” Bách Lý Đông Quân vuốt râu một cái rồi cúi đầu nói: “Tiên nhân.”
Nam Cung Xuân Thủy nhíu mày: “Hầu gia.”
Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Ông nội... hai người biết nhau à?”
“Tiên nhân từng tới Càn Đông Thành, chúng ta đã gặp nhau. Lần này ta cũng viết riêng một bức thư gửi tới Tuyết Nguyệt thành, mời tiên nhân tới.” Bách Lý Lạc Trần chậm rãi nói.
Nam Cung Xuân Thủy cười ha hả vài tiếng: “Hầu gia ơi hầu gia, thật ra ta không cần đi chuyến này. Chỉ là tới Thiên Khải Thành, chỉ là Thái An Đế, chẳng lẽ ngươi không giải quyết được à? Bảy tên ngự sử vớ vẩn kia dám trị tội ngươi chắc?”
“Năm xưa bọn chúng có thể bẫy chết Diệp huynh, lần này lại định bẫy chết ta, chẳng qua là tình thế bắt buộc thôi.” Bách Lý Lạc Trần trả lời.
Nam Cung Xuân Thủy cười lạnh: “Cái thằng nhóc Diệp Vũ kia đúng là loại ngu trung. Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, nhưng tên khốn kiếp họ Tiêu kia có phải tri kỷ của hắn không? Hắn vì hai chữ trung thành mà thản nhiên chịu chết, còn kéo theo tính mạng cả nhà. Năm xưa nếu hắn sống chết không bỏ, nghe lời thuộc hạ giết ra khỏi Thiên Khải Thành, sau đó tới Càn Đông Thành hợp binh với ngươi, sau đó vung tay lên. Thế thì thiên hạ bây giờ họ Diệp hay họ Bách Lý? Dù sao cũng không họ Tiêu.’
Tô Viện và thiếu niên cầm kiếm nghe xong chỉ thấy run sợ, tuy không biết vị sư phụ trông chỉ cỡ Bách Lý Đông Quân có thân phận ra sao, nhưng mở miệng là ‘cái thằng nhóc Diệp Vũ’, ‘thằng khốn họ Tiêu’, còn nói đầy những chuyện phản loạn soán vị, đúng là đại nghịch bất đạo. Huống Chi vị Lang Gia Vương họ Tiêu đang cưỡi ngựa ngay bên ngoài, nếu hắn nghe được? Thế chẳng phải Bách Lý Lạc Trần còn chưa tới Thiên Khải Thành đã có thể trực tiếp trị tội rồi?
Nhưng Nam Cung Xuân Thủy lại gõ nhẹ lên cửa sổ, giọng điệu tùy tiện: “Thằng khốn họ Tiêu ở bên ngoài, ngươi có ý kiến gì không?”
Tiêu Nhược Phong ho nhẹ một tiếng: “Tiên sinh nói gì ở trong vậy? Con ở ngoài không nghe rõ.”
“Con ấy, rõ là nhàm chán.” Nam Cung Xuân Thủy không để ý tới hắn nữa, cũng không nhìn hai người Tô Viện sắc mặt trắng bệch mà nhìn Bách Lý Lạc Trần: “Nhưng hầu gia thì khác, Diệp Vũ là Quân Thần,ngươi là Sát Thần. Hắn nhân đức trị quân, ngươi giết chóc trị địch, ngươi sẽ không làm như Diệp Vũ. Cho ngươi làm hoàng đế thì ngươi không muốn làm, nhưng muốn giết ngươi thì mười hoàng đế cũng chết. Thằng khốn họ Tiêu không ngốc, hắn gọi ngươi tới là để uy hiếp ngươi một chút, nói với phủ Trấn Tây Hầu các ngươi đừng nghĩ núi cao hoàng đế ở xa thì có thể tự mình làm hoàng đế nơi đất vắng. Tiếp đó là trải đường cho mấy đứa con trai.”
“Trải đường?” Bách Lý Lạc Trần mỉm cười.
“Một đường sáng sủa, một đường mất đầu.” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười lau cổ.
Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Tức là lần này tới Thiên Khải, không có vấn đề gì lớn?”
“Vấn đề lớn thì không có, Ngự Sử Đài chỉ là lũ kém cỏi, những chứng cứ thật thật giả giả kia có thể trị ngươi tội chết cũng có thể nói ngươi vô tội, đều xem suy nghĩ của tên khốn kiếp họ Tiêu kia. Bây giờ Ngự Sử Đài còn đau đầu hơn các ngươi nhiều. Hầu gia đúng là củ khoai lang nóng bỏng tay.” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười: “Nhưng vấn đề bên ngoài không lớn, nhưng trong bóng tối lại có sát cơ cuồn cuộn. Cho nên...”
“Cho nên...” Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong liếc mắt nhìn nhau, không biết Nam Cung Xuân Thủy định nói gì tiếp.
“Cho nên ta đến đây.” Nam Cung Xuân Thủy lôi từ đâu ra một cái quạt xếp, gõ nhẹ lên đầu, sau đó mở quạt ra, trên quạt viết bốn chữ.
Xuân phong đắc ý.
“Gần đây sư phụ sinh sống không tệ nha.” Bách Lý Đông Quân nửa trêu ghẹo nói.
Nam Cung Xuân Thủy nhìn Tô Viện: “Cô bé xinh đẹp này, nghe nói ngươi làm mặt nạ da người rất tốt?”
Tô Viện sững sờ, nghĩ thầm ngươi gọi ta là dì còn tạm, sao lại gọi là cô bé? Nhưng nghĩ lại thì hắn còn chẳng để hoàng đế vào mắt, cho nên Tô Viện cũng thản nhiên cười khanh khách đáp lời: “Cũng khá tinh thông.”
Nam Cung Xuân Thủy giơ tay cầm bức tranh mà Bách Lý Đông Quân vừa vẽ, nhìn thoáng quá, ánh mắt toát lên vẻ ghét bỏ, giơ tay xé tan thành từng mảnh rồi vứt ra ngoài cửa sổ. Tiếp đó hắn giơ tay với Bách Lý Đông Quân: “Đưa bút đây.”
Bách Lý Đông Quân vẻ mặt không tình nguyện đưa giấy bút tới.”
Nam Cung Xuân Thủy nhận giấy bút, con mắt không buồn nhìn, bút trên tay nhanh chóng chuyển động, chỉ chốc lát sau trên tờ giấy đã xuất hiện một gương mặt rõ ràng. Hắn cúi đầu xem thử rồi ném bút sang một bên, đưa bức tranh cho Tô Viện: “Cứ làm theo bức này.”
Tô Viện cúi đầu rồi giật nảy mình.
“Bức tranh này, bức tranh này... đây là thủ bút của danh gia!”
Chỉ thấy gương mặt trên bức tranh kia như vật sống, khi ngươi nhìn nó, nó cũng đang nhìn ngươi. Trên khóe miệng là nụ cười như có như không, ánh mắt đầy phong lưu kia cũng như đang nhìn lại ngươi.
“Nhưng người trong bức tranh trông chỉ chưa tới bốn mươi, có là cùng một người với ông lão mà tiểu công tử vẽ không?” Tô Viện nghi hoặc.
“Lý tiên sinh võ công thiên hạ đệ nhất, còn có thuật trú nhan, tuy tuổi hơn sáu mươi nhưng trông mới hơn ba mươi. Thằng nhóc Đông Quân kia có biết vẽ vời gì đâu, ngươi đừng để ý đến nó, cứ làm theo tranh của Nam Cung tiên nhân là được.” Bách Lý Lạc Trần chậm rãi nói.