“Thật không ngờ chỉ hai năm ngắn ngủi mà đã tới Thiên Khải ba lần.” Bách Lý Đông Quân nhận cây quạt xếp từ tay Nam Cung Xuân Thủy, ngồi trên ngựa khoan thai vung vẩy, giọng nói cũng đầy vẻ ‘xuân phong đắc ý’.
“Ta từng có một người bạn, cũng từng tới Thiên Khải ba lần. Một người một kiếm xông vào thành, ba ngàn thiết kỵ cũng không cản nổi.”
“Hắn xông vào thành làm gì, cũng cướp dâu à?”
“Lần đầu là uống rượu say, đánh cược với ta. Lần thứ hai là người bạn của hắn mất, là lỗi của hoàng đế, nên hắn muốn giết hoàng đế. Lần thứ ba, là để cứu ta.”
“Cái vụ giết hoàng đế ghê nha, có thành công không?”
“Không, nhưng ta biết lúc đó hắn có cơ hội, chỉ là tự hắn bỏ qua. Cho nên trước khi đi hắn để lại một vết kiếm trên cửa Chu Tước.” Nam tử trong xe ngựa cười nói.
“Thật muốn thấy vết kiếm ấy.” Tư Không Trường Phong thúc ngựa đi bên cạnh Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.
“Không thấy được đâu. Thời gian đổi dời, triều đại cũng thay, không còn ai nhớ kiếm của hắn. Nhưng mọi người vẫn nhớ bài thơ của hắn - Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu. Xong chuyện phủi áo ra đi, không để ý công danh gì!”
Trong xe ngựa bỗng có một luồng sát khí khó hiểu.
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong âm thầm run rẩy, biết bằng hữu mà sư phụ nói chính là Thi Kiếm Tiên danh chấn thiên hạ. Nghe nói vị Thi Kiếm Tiên đó say rượu nhảy xuống nước bắt cái bóng của mặt trăng, cuối cùng chết đuối. Kết cục nghe đầy ý thơ nhưng cũng tràn ngập đau thương. Theo giọng điệu của sư phụ, chắc đã có một câu chuyện khắc cốt ghi tâm.
Đoàn người hội hợp với Kim Ngô Vệ đã tách ra lúc trước, cứ thế hùng dũng đi vào Thiên Khải Thành.
Tất cả Ám vệ đang chờ đợi trong các phủ nha tại cửa thành lập tức phát động.
Bách Lý Lạc Trần theo Kim Ngô Vệ vào Thiên Khải, Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong, cháu trai Bách Lý Lạc Trần là Bách Lý Đông Quân theo hầu hai bên trái phải. Năm trăm Kim Ngô Vệ hộ tống bên cạnh, không có gì khác thường.
Ngự Sử Đài, Thượng Thư phủ, Khâm Thiên Giám, Đại Lý Tự, Cảnh Ngọc vương phủ, Thanh Vương phủ, cuối cùng đưa tới ngự thư phòng trong hoàng cung Thiên Khải.
“Không có gì khác thường?” Thái An Đế không kinh ngạc trước kết quả này.
“Không có.” Ám vệ gật nhẹ đầu.
Bên ngoài như có tiếng bước chân vội vàng chạy tới. Thái An Đế ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì vậy?’
Một Ám vệ khác đi vào trong Ngự Thư Phòng, cúi đầu nói: “Trong xe ngựa còn có một người.”
Thanh Vương phủ, Thanh Vương tính khí không tốt đã nổi giận lôi đình.
“Sao bảo Ám Hà ra tay chưa bao giờ thất thủ cơ mà! Sao tên Bách Lý Lạc Trần kia vẫn nghênh ngang đến đây!”
“Bản vương đưa nhiều bao nhiêu vàng bạc của cải, chỉ nhận được kết quả như vậy à!”
“Bây giờ ngươi lập tức phái người tới tìm hắn, hoặc nhân cơ hội Bách Lý Lạc Trần vừa tới nơi, giết chết hắn ngay, hoặc ta sẽ phá hủy Ám Hà của bọn chúng!”
Nhưng tiếng gầm của hắn không ai dám đáp, bất luận là ra tay giết Bách Lý Lạc Trần trong Thiên Khải Thành, hay là tới tìm Ám Hà báo thù đều là suy nghĩ viển vông. Cuối cùng cảm xúc của Thanh Vương chậm rãi ổn định lại, hắn cúi đầu hỏi người dưới: “Bên phía đại tổng quản nói sao?”
“ Bên phía đại tổng quản đưa một tờ giấy, trên đó chỉ có một chữ.”
“Chữ gì?”
“Đợi.”
“Điện hạ.” Một kiếm khách áo đen từ ngoài bước vào, sắc mặt lo lắng: “Xe ngựa của Bách Lý Lạc Trần đã tới nơi tiếp đón, nhưng trên xe ngựa...’
Xe ngựa của Bách Lý Lạc Trần đi tới nơi tiếp đón, theo ý chỉ của hoàng đế bệ hạ, thời gian này Bách Lý Lạc Trần chỉ có thể ở nơi tiếp đón, đồng thời tiếp nhận điều tra và truy hỏi của Ngự Sử Đài, bên ngoài phái Kim Ngô Vệ canh gác, nghiêm cấm bất cứ ai ra vào. Cho nên ngoài cửa thành, nơi này là chỗ thứ hai mà Ám vệ tụ tập. Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong đứng hai bên xe ngựa, vén rèm che, thiếu phụ xinh đẹp Tô Viện và thiếu niên cầm kiếm xuống xe trước, sau đó là Bách Lý Lạc Trần.
Tất cả trông rất bình thường.
Mãi tới khi Bách Lý Lạc Trần xoay người, cung kính cúi đầu với xe ngựa.
Trong xe ngựa còn có ai mà đáng để Bách Lý Lạc Trần cúi mình?
Thế là một nam tử trung niên phong lưu nhẹ nhàng bước xuống, quần áo trắng như tuyết, mái tóc trắng phơ.
Tin tức lại như trang giấy truyền ra ngoài, lan khắp Thiên Khải Thành.
Thiên hạ đệ nhất Lý Trường Sinh, hắn trở về.
Nam tử trung niên duỗi lưng một cái, rồi hắt hơi: “Không khí ở đây vẫn khó ngửi như xưa.”
Tư Không Trường Phong hỏi Bách Lý Đông Quân: “Ngươi nói xem liệu có lúc nào chúng ta được như tiên sinh không, hắt hơi một cái là toàn bộ Thiên Khải Thành chấn động?”
Bách Lý Đông Quân mỉm cười, giơ hai ngón tay: “Hai năm nữa, nhiều nhất.”
“Tự tin vậy à?” Lý Trường Sinh đi tới vỗ vai hai người: “Thiên Khải Thành ấy à, cũng chỉ thường thôi.”
Trong hoàng cung, người đàn ông quyền cao chức trọng nhất Bắc Ly trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng lạnh nhạt nói: “Có đúng là hắn không?”
“Thuộc hạ từng gặp Lý Trường Sinh vài lần, dung mạo đúng là Lý Trường Sinh!”
“Điều tra!”
“Tuân chỉ!”
Sâu trong hoàng cung, một nam tử khác cũng mở mắt trong màn khói dày đặc. Hắn vừa luyện công xong, đang lúc khí tức lưu chuyển trên người thoải mái nhất, nhưng lại nghe được một tin tức khiến người ta rất không thoải mái.
“Đại tổng quản, Lý Trường Sinh... hắn về rồi.”
Đại tổng quản Trọc Thanh thở dài một tiếng: “Lý Trường Sinh... chẳng phải hắn nói sẽ không về Thiên Khải Thành à? Điều tra, ta không tin hắn về đây thật.”
“Rõ.”
Thanh Vương phủ.
Giọng nói của Thanh Vương đã gần như tuyệt vọng.
“Lý Trường Sinh! Vì sao Lý Trường Sinh lại trở về? Cho dù Lý Trường Sinh có về, sao lại ở cùng Bách Lý Lạc Trần? Vì sao vô duyên vô cớ hắn lại đối đầu với chúng ta!”
Những câu hỏi này, không ai trả lời hắn được.
“Điện hạ đừng lo, Lý Trường Sinh... Chắc bên phía bệ hạ cũng rất lo lắng. Lần này hắn xuất hiện cùng lúc với Bách Lý Lạc Trần, chẳng phải cho chúng ta cơ hội hốt gọn trong một mẻ à?”
Thanh Vương nhìn thoáng qua tên thuộc hạ của mình, cười lạnh nói: “Ngươi thông minh đấy nhỉ.”
Thuộc hạ vội vàng cúi đầu: “Đều là để phân ưu cho vương gia!”
“Phân cái đầu ngươi!” Thanh Vương nhảy dựng lên, đấm thẳng vào đầu hắn: “Lý Trường Sinh là ai mà hốt gọn trong một mẻ? Tất cả cao thủ đại nội cộng thêm quốc sư ra tay cũng không giữ được hắn, ngươi nghĩ ta giết được hắn chắc?”
Ở nơi tiếp đón, có hai người bước ra.
Một là lãng khách giang hồ, vốn chỉ tiện đường đi qua, không liên quan gì tới phủ Trấn Tây Hầu.
Một lại là đệ tử học đường, trở lại Thiên Khải chỉ là để cầu học nơi học đường, không vì chuyện nhà chuyện nước.
Cho nên lệnh giam lỏng không có tác dụng với họ. Đối với họ thì Thiên Khải Thành là nơi muốn đi đâu thì đi.
Sau khi ra khỏi nơi này, bọn họ một thương một kiếm, ngang nhiên tới gần Ngự Sử Đài của Thiên Khải Thành, trường thương đột nhiên giậm xuống đất, trường kiếm đột nhiên ngâm vang. Bọn họ không định đi vào, cũng không định rời khỏi, cứ thế đứng hai bên Ngự Sử Đài như hai vị môn thần.
Sát khí ngập trời.