“Bao nhiêu hồ sơ như vậy, đọc cả tháng rồi mà còn chưa hết!” Một ngự sử râu tóc bạc trắng cầm hồ sơ trong tay ném xuống bàn, vẻ mặt tức tối.
Một ngự sử khác trẻ tuổi hơn thì khẽ lắc đầu: “Thanh Vương bí mật điều tra bao lâu rồi, sao mà lấy được lắm chứng cứ mưu phản của Trấn Tây Hầu như vậy?”
“Chứng cứ? Thế này mà đòi làm chứng cứ?” Một lão ngự sử gầy gò đang ngồi đọc hồ sơ cũng cười lạnh nói: “Trấn Tây Hầu có thư từ qua lại với Trình Hi đại học sĩ ở Nam Quyết cũng coi là chứng cứ? Trình Hi và Trấn Tây Hầu vốn là bạn từ nhỏ, thư từ qua lại cũng chỉ nói mấy chuyện vặt vãnh trong nhà, lại cưỡng ép nói thành thông đồng với nước ngoài là sao?”
“Hai người quyền cao chức trọng ở hai nước, thư từ qua lại đúng là không ổn.” Một ngự sử khác tuổi tác trung niên, sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói.
“Ta nhổ vào.” Lão ngự sử gầy gò nhảy dựng lên mắng: “Trấn Tây Hầu coi như ngồi trên chức cao, được coi là quân hầu nhất phẩm, xuất quân trấn thủ phía tây Bắc Ly. Nhưng đại sự trong triều thì ông ấy có biết tí gì không? Huống chi Nam Quyết ở phía nam, Trấn Tây Hầu ở phía tây. Chẳng lẽ Nam Quyết muốn đánh Bắc Ly lại đi vòng cả ngàn dặm sang đánh từ Tây Vực à?”
Đám ngự sử khác lập tức im bặt, chỉ có ngự sử trung niên sắc mặt nghiêm túc cau mày nói: “Từ lão, chú ý đừng nói năng bừa bãi.”
Lão ngự sừ gầy gò mắng: “Bừa bãi cái rắm, ta nói bừa đấy, ngươi tấu lên bệ hạ đi! Đừng tưởng ta không biết, ngươi với Thanh..”
“Từ lão.” Ông lão râu tóc bạc trắng quát khẽ.
Lão ngự sử gầy gò tự biết mình lỡ lời, hất tay áo, không nói thêm gì nữa.
“Thế thì phán thế nào giờ?” Ngự sử trẻ tuổi nhất trong đám người buông cuộn sách trong tay xuống, hỏi rất chân thành.
“Đương nhiên là làm phản rồi. Những hồ sơ này không có chứng cứ xác thực nhưng đã đủ nghi là có tội, nhất là tội mưu phản.” Ngự sử trung niên thần sắc nghiêm túc vung cuộn sách trong tay, nói năng hùng hồn.
“Hay cho Trần ngự sử quang minh lẫm liệt, chúng ta thật sự xấu hổ. Chỉ có ngươi vì nước vì dân, chúng ta đều là loại hèn nhát, hay là về nhà đâm đầu vào đậu hũ cho chết đi.” Lão ngự sử gầy gò cười lạnh nói.
“Từ lão, ta đang nói chính sự với ngươi, đừng có nói năng linh tinh.” Ngự sử trung niên quát lớn.
“Được, vậy ngươi tới nói với bệ hạ. Bách Lý Lạc Trần, giết! Ngươi có gan không?” Lão ngự sử gầy gò nói.
“Bảy ngự sử chúng ta cùng nhau nhận án, đương nhiên phải bảy người cùng tấu mới được!” Ngự sử trung niên trả lời.
Trong lúc nói chuyện, có hai ngự sử một cao một thấp đẩy cửa bước vào, sắc mặt trắng bệch, như vừa bị kinh hãi ở bên ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?” Lão ngự sử râu tóc bạc trắng hỏi. Lão là người đứng đầu bảy vị ngự sử, đây đang là lúc mẫn cảm nhất đối với bất cứ động thái nào bên ngoài.
Ngự sử thấp hơn vừa bước vào cửa lau mồ hôi trên trán: “Bên ngoài Ngự Sử Đài có hai môn thần đến, một cầm kiếm, một cầm thương, sát khí kinh người. Lúc vừa vào cửa ta còn tưởng bọn chúng sẽ đuổi giết chúng ta cơ.”
“Ai dám tới Ngự Sử Đài giương oai? Gọi Kim Ngô Vệ đến.” Lão ngự sử cả giận nói.
“Nhưng người ta có làm gì đâu, chỉ đứng đó mà thôi.” Ngự sử lùn nhìn ngự sử cao: “Lão Cao, hình như người trẻ tuổi dùng kiếm giữ ngươi lại nói một câu, hắn nói gì vậy?”
Cao ngự sử do dự một chút rồi nói: “Hắn bảo, khách đã tới, sao không ra gặp?”
“Khách gì?” Lão ngự sử nghi hoặc nói.
Cao ngự sử thở dài nói: “Ta từng thấy người trẻ tuổi kia rồi, tiểu đệ tử của Lý tiên sinh ở học đường. Bách Lý Đông Quân, cũng là tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu, cháu trai duy nhất của Bách Lý Lạc Trần. Ý hắn là Trấn Tây Hầu đã tới, các ngươi muốn gặp thì mau đến gặp đi.”
Lão ngự sử cười khổ: “Chúng ta không muốn gặp hắn, hắn thì lại muốn gặp chúng ta. Các ngươi... ai đi đây?” Hai ngự sử một thấp một cao lập tức lùi lại một bước, lão ngự sử quay người, ngự sử trẻ tuổi lại cúi đầu đọc hồ sơ, chỉ còn lại hai vị ngự sử vừa cãi nhau vẫn đứng yên tại chỗ. Lão ngự sử gầy gò chỉ ngự sử trung niên: “Trần ngự sử quang minh chính đại, không ngại quỷ thần, để hắn tới gặp Bách Lý Lạc Trần trước là thích hợp nhất.”
Trần ngự sử quay đầu sang nói: “Chẳng phải Từ lão luôn ngưỡng mộ Bách Lý hầu gia à? Lần này hầu gia đến, ngươi còn chưa tới bái kiến, sao ta dám đi trước.”
Lão ngự sử gầy gò còn định nói gì đó nhưng lại nghe trong góc có người mắng: “Ai thế, ồn chết đi được.”
Đám người quay đầu lại, phát hiện trong đống hồ sơ có một cái đầu chui ra, mái tóc rối bới, hai mắt lim dim, há miệng ợ một hơi rượu, sau đó hất đống hồ sơ chất trên người ra, lảo đảo đứng dậy, tay còn cầm một bình hồ lô rượu. Hắn nhìn đám người, phát hiện ánh mắt mọi người đều có gì lạ lạ: “Các ngươi nhìn ta làm gì?”
Ông lão tóc trắng đứng đầu bảy ngự sử vuốt ve chòm râu, gia nhập: “Ngươi đi.”
Bên ngoài Ngự Sử Đài.
Bách Lý Đông Quân quan sát nam nhân trung niên trước mặt từ trên xuống dưới.
Đúng là quan phủ ngự sử màu xanh lục, nhưng mặc xiên xiên vẹo vẹo, cứ như bị ép phải khoác vào. Tóc tai rối bời, cứ như đang ngủ bị kéo dậy. Ngoài ra đường đường là ngự sử, sao bên hông lại dắt bình rượu? Nhưng riêng điểm này là hợp khẩu vị của Bách Lý Đông Quân, y mỉm cười: “Ngươi là ngự sử?”
“Ngự sử Hồ Bất Phi, hân hạnh, hân hạnh.” Hồ Bất Phi sửa sang lại quan phục, vuốt ve ria mép.
“Theo chúng ta tới gặp ông nội ta.” Bách Lý Đông Quân nói.
“Ông nội ngươi là ai?” Hồ Bất Phi vẻ mặt mờ mịt.
Bách Lý Đông Quân sững sờ: “Người bên trong không nói cho ngươi à? Ông nội ta chính là Trấn Tây Hầu Bách Lý Lạc Trần. Chẳng phải Ngự Sử Đài các ngươi đang điều tra ông ấy à? Bây giờ ông nội ta đã đến, các ngươi không nhanh nhanh chóng chóng phái người đến gặp à?”
“Quấy rầy rồi.” Hồ Bất Phi chắp tay, quay người định bỏ chạy nhưng bị Tư Không Trường Phong giơ tay nắm chặt lấy cổ áo.
Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Người ở trong không nói với ngươi?”
“Bọn họ nói ngoài cửa có một vị hào kiệt ưa rượu, nghe danh Tửu Tiên của Ngự Sử Đài nên đến đây tặng rượu.” Hồ Bất Phi trả lời.
“Hào kiệt ưa rượu thì đúng, nhưng tặng rượu thì phải tới quán tiếp đón, có một chén rượu mời, một chén rượu phạt, ngươi uống chén nào.
Hồ Bất Phi sửa sang lại cổ áo, hắng giọng một cái: “Thế thì mời đi.”
Nửa canh giờ sau, trong quán tiếp đón, hai bên ngồi đối diện, im lìm.
Bách Lý Lạc Trần mỉm cười: “Sao các ngươi lại mời vị đại nhân này tới?”
Hồ Bất Phi không nói gì, chỉ chậm rãi uống rượu, đúng như hắn vừa nói, chỉ đến uống rượu.
Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Người này là Ngự Sử Đài phái tới.”
Hồ Bất Phi chép miệng tán thưởng: “Rượu ngon. Đáng tiếc, phu nhân nhà ta nói mỗi ngày chỉ được uống một cân, hôm nay đã uống đủ lượng rồi. Hầu gia, tiểu công tử, cáo từ!”