Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 251 - Chương 251. Bút Của Diêm Vương

Chương 251. Bút của Diêm Vương

Hồ Bất Phi đã uống say khướt đứng dậy, loạng choạng đi tới cửa, khi sắp đến nơi đột nhiên tăng tốc, cuối cùng chẳng buồn giả bộ.

“Hồ ngự sử. Uống rượu xong còn có thể uống trà cơ mà?” Bách Lý Lạc Trần nói đầy ẩn ý.

Hồ Bất Phi đẩy cửa ra, Vương Trù khôi ngô cường tráng đang đứng đó, bên hông dắt một thanh đại khảm đao, cạnh bậc cửa là lão già Trần Hổ gầy gò nhỏ thó đang chậm rãi hút tẩu thuốc. Lão buông tẩu thuốc xuống, nhổ một ngụm đờm xuống đất: “Uống trà đi.”

Hồ Bất Phi đành lắc đầu trở lại chỗ ngồi, Tô Viện cong bờ eo thon, đun một bình trà, mùi hương thơm ngát tỏa ra.

“Bích Loa Xuân thượng hạng, hương trà có thể át mùi rượu của ngươi, lúc về cũng tiện trả lời vị ở nhà, được chưa? Vị ở nhà ngươi dữ thật đấy.” Bách Lý Lạc Trần nhấp một ngụm trà.

Hồ Bất Phi cười xấu hổ: “Hầu gia vẫn nhớ cô ấy à...”

“Tuyệt đối không thể quên được.” Bách Lý Lạc Trần cười nói.

Bách Lý Đông Quân nghi hoặc, ông nội mình ngoài mình ra thì đối xử với ai cũng nghiêm túc lạnh lùng, mà đám quan văn trong triều đình là loại là ông ghét nhất, nhưng có vẻ khá khách khí với vị ngự sử hoang đường này, giọng điệu còn có vẻ thân cận. Y hỏi: “Ông từng gặp vị ngự sử đại nhân này rồi à?”

“Cha hắn tên là Hồ Thành, lúc bé từng bế con, có nhớ không?” Bách Lý Lạc Trần hỏi.

Bách Lý Đông Quân sững sờ, sau đó suy nghĩ một chút rồi giật mình nói: “Ừm, là ông lão thích đọc thơ. Từng tới Càn Đông Thành của chúng ta, chức tước khá lớn!”

“Thủ tịch Long Vân Các, đại học sĩ Hồ Thành.” Bách Lý Lạc Trần chậm rãi nói: “Khi còn sống, trong lòng ta ông ấy là cột trụ thứ hai của Bắc Ly, chỉ sau thái sư Đổng Chúc.”

“Trụ cột quốc gia.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười, không nhịn được nhìn Hồ Bất Phi một cái.

Chẳng thấy chút truyền cho đời sau tí nào.

“Ngự Sử Đài phái ngươi tới đúng là khiến ta kinh ngạc.” Bách Lý Lạc Trần đột nhiên đổi chủ đề về chính sự: “Ta nghe nói sau khi bị điều tới Ngự Sử Đài, ngươi chưa tùng làm chính sự.”

Hồ Bất Phi mỉm cười: “Ngự Sử Đài, vốn làm gì có chính sự. Ta ấy, chỉ là không làm việc, bọn họ thì, làm việc không phải chính sự.”

“Câu này rất hay, nên uống một chén lớn.” Bách Lý Lạc Trần nhấp một ngụm trà.

“Chậc, uống trà làm gì...” Hồ Bất Phi phàn nàn một câu rồi nhấp một ngụm.

“Đám rác rưởi ở Ngự Sử Đài không dám tới gặp ta, cảm thấy ta là củ khoai lang nóng bóng tay, cầm không được, ném cũng không xong, cho nên phái ngươi tới. Bây giờ trong triều không ai lôi kéo ngươi, không ai coi trọng ngươi, chẳng qua chỉ là một tên phá gia hưởng sái từ phụ thân mà thôi. Ngươi tới đây sẽ không hỏi được gì, bất luận là tốt hay là xấu.” Bách Lý Lạc Trần chậm rãi nói.

Hồ Bất Phi gật nhẹ đầu: “Cái này thì đương nhiên.”

“Nhưng ngươi không hỏi, ta lại muốn nói.” Bách Lý Lạc Trần nói đầy ẩn ý.

Hồ Bất Phi giơ tay bịt lỗ tai: “Ta không nghe ta không nghe.”

“Có cần ta cho người vặn lỗ tai ngươi ra không?” Bách Lý Lạc Trần buông chén trà xuống.

“Hầu gia cứ nói, ta xin ghi nhớ.” Hồ Bất Phi lấy từ trong tay áo ra một quyển sách, một cây bút, hắn lè lưỡi liếm một cái lên ngọn bút.

Bách Lý Đông Quân nhìn thoáng qua cây bút kia, toàn thân đen nhánh, cuối bút bằng vàng, xem ra là một vật quý.

“Ngự Sử Đài, Diêm Vương bút, đoạt mạng người.” Bách Lý Lạc Trần nhìn thoáng qua.

Hồ Bất Phi nhẹ nhàng vung bút; “Hy vọng hầu gia đừng nói nhiều.”

“Bản hầu có mười vạn đao giết người, trấn thủ phía tây quốc gia, không có lòng gây loạn.” Bách Lý Lạc Trần giọng điệu ôn hòa.

Hồ Bất Phi thần sắc nghiêm túc, múa bút như bay.

Câu nói đầu tiên này coi như khiến hắn an tâm, hiển nhiên mười vạn quân của Trấn Tây Hầu là thứ mà triều đình e ngại ông nhất. Vừa mở đầu ông đã nói ‘không có lòng gây loạn’ coi như cho bọn họ một liều thuốc an thần.

“Lần này bản hầu vào Thiên Khải, thế tử Bách Lý Thành Phong thay mặt ta quản lý Trấn Tây quân, con ta thượng võ, tính cách nóng nảy. Nhưng trước đó ta đã báo với con ta, bất luận chuyến này sinh tử ra sao, Trấn Tây quân tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.” Bách Lý Lạc Trần dừng lại một chút, nhấp một ngụm trà.

Bách Lý Đông Quân ở bên cạnh cúi đầu cười thầm, câu nói này của ông nội đúng là tuyệt diệu, ý tứ thì khiêm cung lễ phép, nhưng trong câu chữ lại ẩn giấu uy hiếp.

“Bản hầu không có lòng gây loạn quốc gia, bảy vị ngự sử giám sát quan lại, nhìn rõ mọi việc, ta tin chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho ta. Ta đồng ý đối chất với kẻ vu cáo giữa công đường, chỉ mong thanh danh trong sạch. Xin hãy đem ý nguyện của ta dâng lên bệ hạ. Bản hầu xin cảm tạ.” Bách Lý Lạc Trần đặt chén trà xuống nhìn Hồ Bất Phi, nói rất nhẹ nhàng: “Mấy câu này, đâu có nhiều nhặn gì.”

Hồ Bất Phi thu bút, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, hắn cười khổ nói: “Một chữ của hầu gia đáng giá ngàn vàng, nói thêm mấy câu khéo ta run tay không viết nổi nữa.”

“Thế thì đi đi, mấy lão già của Ngự Sử Đài đang chờ ngươi đấy.” Bách Lý Lạc Trần nhìn Bách Lý Đông Quân một cái: “Con tiễn Hồ ngự sử đi.”

Trong màn đêm trong trẻo tĩnh lặng, Bách Lý Đông Quân và Hồ Bất Phi đi song song với nhau.

Hồ Bất Phi lại mở miệng trước; “Ta nghe hôm đó trong Điêu Lâu Tiểu Trúc, ngươi cùng bảy bình rượu Tinh Dạ thắng Thu Lộ Bạch?”

“Không sai.” Bách Lý Đông Quân trả lời.

“Muốn uống.” Hồ Bất Phi thẳng thắn nói.

Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Nếu phán ông nội ta vô tội, đừng nói bảy bình, ta tặng ngươi bảy vò cũng được?”

Hồ Bất Phi cao giọng cười dài, sau đó vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Thế thì ta uống chắc rồi.”

“Ồ?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Bảy vị ngự sử các ngươi đã có quyết định rồi?”

“Tội của Trấn Tây Hầu, bảy gã ngự sử chúng ta có tư cách gì mà phán? Ta không thể nói nhiều nhưng xin tiểu công tử cứ yên tâm. Lần này hầu gia tới Thiên Khải Thành, chắc chắn sẽ trở về bình an vô sự, chỉ có điều... Bách Lý tiểu công tử nên cẩn thận nguy hiểm.” Hồ Bất Phi nói đầy ẩn ý.

Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Đương nhiên, ta đi chuyến này chính là để bảo vệ ông nội, tuyệt đối không thể để xảy ra chút sai lầm nào.”

Hồ Bất Phi lắc đầu: “Không phải, ý của ta là, Bách Lý tiểu công tử, chú ý nguy hiểm trên người mình.”

“Nguy hiểm trên người ta?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.

Hồ Bất Phi đột nhiên xoay người thi lễ; “Tiểu công tử tiễn tới đây thôi, đi tiếp hai con đường nữa là Ngự Sử Đài rồi, Hồ mỗ tự đi là được.”

Bách Lý Đông Quân cũng đáp lễ: “Vậy xin cẩn thận.”

Hồ Bất Phi đi khỏi con phố, rẽ trái, tới chỗ rẽ tiếp theo là tới con phố của Ngự Sử Đài, nhưng hắn đột nhiên dừng lại.

Vẻ say khướt nhếch nhác sáng nay đã biến mất, lúc này ánh mắt hắn kiên nghị, khí vũ hiên ngang, lại thấy hai tay áo phất lên, như có vài luồng gió bay ra.

Hắn lấy cây Diêm Vương bút của mình ra, nhìn về phía trước.

Trước mặt Diêm Vương bút, tiểu quỷ đều trốn tránh.

 

Bình Luận (0)
Comment