Trong căn phòng, Bách Lý Lạc Trần tự rót cho Thái An Đế một chén trà.
Thái An Đế nhận lấy chén trà: “Chẳng phải trước đây ngươi nói ghét nhất là uống trà mà? Còn nói sống trên đời không có rượu là không được.”
“Già rồi.” Bách Lý Lạc Trần rót cho mình một chén. “Lúc trẻ thích rượu, nồng đậm, thẳng thắn. Nhưng không biết từ bao giờ lại bắt đầu thích uống trà. Đậm đà, có dư vị.”
“Ta cũng vậy.” Thái An Đế nhấp một ngụm trà: “Chúng ta, đều già rồi.”
Vài chục năm trước, hai người mỗi người một chén rồi xách đao ra trận, không ai biết có cùng về được không, giao sau lưng mình cho đối phương bảo vệ.
Bây giờ, hai người một là quân vương ngồi trên ghế rồng của Bắc Ly, một là quân hầu nhất phẩm danh chấn thiên hạ, trấn thủ một phương, nhưng mỗi người một ngụm trà, cách nhau ba bước, nói những lời đẩy ẩn ý, hoàn toàn quên đi chân tình ngày trước.
Bắt đầu từ lúc nào?
Là từ ngày hắn bắt đầu leo lên hoàng vị, hay là ngày cuối cùng hắn cũng giơ đao với huynh đệ tốt nhất của bọn họ?
Bách Lý Lạc Trần lặng lẽ suy nghĩ, ý nghĩ bỗng bay xa.
“Chuyện tiếp theo, vẫn phải giao cho người trẻ tuổi.” Thái An Đế nói đầy ẩn ý.
Bách Lý Lạc Trần khôi phục tinh thần, mỉm cười: “Bệ hạ thật coi trọng đứa con trai ta.”
“Ngươi nghĩ sao?” Thái An Đế hỏi.
“Tâm tư kín đáo, võ công cao cường, nhân cách cũng không tệ.” Bách Lý Lạc Trần trả lời: “Nếu là trong thời loạn sẽ là loại vung tay có ngàn vạn binh mã đi theo.”
Thái An Đế gật nhẹ đầu: “Trẫm có mười đứa con trai, nhưng theo trẫm thấy, tất cả lũ đấy cộng lại cũng không bằng nó.”
“Chẳng trách Lý tiên sinh cũng coi trọng hắn.” Bách Lý Lạc Trần nói.
Thái An Đế thần sắc hơi đổi, sau đó thở dài: “Đáng tiếc, nó có một khuyết điểm. Nó quá lương thiện. Lương thiện là chuyện rất quan trọng đối với một người bình thường. Nhưng đối với một hoàng tử, lương thiện là dư thừa.”
Bách Lý Lạc Trần nhìn ra cửa sổ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Trước đó tuy Thành Phong đại diện cho phủ Trấn Tây Hầu tới giao hảo với Cảnh Ngọc Vương, nhưng dù sao cũng là ý của hắn. Nhưng lần này tới Thiên Khải, Lang Gia Vương không chỉ đi theo, thậm chí không tiếc tính mạng bảo vệ, hoàn toàn không lưu thủ, thậm chí còn nói cam kết sẽ bảo vệ phủ Trấn Tây Hầu chúng ta. Sau chuyện này, chỉ cần phủ Trấn Tây Hầu không có ý mưu phản, chắc chắn chúng ta sẽ dốc lòng ủng hộ Lang Gia Vương. Bệ hạ, ngài đúng là khổ tâm.”
“Lạc Trần, xin nhớ kỹ lời ngươi vừa nói.” Thái An Đế cau mày.
“Ồ?” Con mắt Bách Lý Lạc Trần híp lại: “Muốn ta nhớ ba chữ Lang Gia Vương?”
“Đúng.” Thái An Đế gật đầu: “Không phải ai khác, là Lang Gia Vương.”
“Được.” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.
Thái An Đế lại nhấp một ngụm trà, hắng giọng rồi nói: “Gần đây phía nam không mấy yên phận, Tây Sở vong quốc mấy chục năm, phía tây chỉ có Phật quốc. Ngươi không có lòng chinh phạt, ngươi nói xem Trấn Tây quân có nên biến thành Trấn Nam quân không?”
“Bệ hạ, ta đã già rồi.” Bách Lý Lạc Trần hạ giọng nói.
“Ngươi sẽ không già, trước đây ngươi đã nói cho dù có ngày ngươi phải chết, taey ngươi vẫn sẽ cầm đao. Yên tâm, chuyện nhiều năm trước sẽ không tái hiện. Lần này ngươi không những bình an vô sự trở về phủ Trấn Tây Hầu, ngươi còn được sắc phong thêm.” Thái An Đế trầm giọng nói: “Trẫm phong ngươi làm Quân Vũ Hầu, trấn thủ hai biên giới, chức tước truyền đời.”
Ngoài phòng, Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong đứng đối mặt với đại tổng quản Trọc Thanh, Bách Lý Đông Quân tò mò hỏi: “Nghe nói võ công các ngươi rất cao, năm xưa theo quân ngũ xuất chinh, giết không ít người, còn bị gọi là ma đầu?”
Trọc Thanh mỉm cười: “Cũng tạm.”
Bách Lý Đông Quân giơ chưởng: “Thử không?”
“Ngươi?” Trọc Thanh nhìn y một cái.
Tư Không Trường Phong lại bước lên trước một bước: “Thêm cả ta nữa.”
“Bệ hạ ở trong phòng, chúng ta tỷ võ bên ngoài, bất kính.” Trọc Thanh mỉm cười: “Sẽ có cơ hội.”
“Chỉ là thử chiêu chút thôi.” Bách Lý Đông Quân giơ ngón tay, dẫn dắt nước trà trong ấm, chỉ về phía đại tổng quản Trọc Thanh.
“Thu Thủy Quyết à.” Trọc Thanh vạch ngón tay một cái, cột nước kia lập tức đông đá, rơi xuống đất.
“Trò vặt.” Lý Trường Sinh cười gằn.
Đại tổng quản Trọc Thanh cúi đầu: “Trước mặt tiên sinh, đương nhiên đều là trò mèo.”
“Hay là để ta thử nhé?” Lý Trường Sinh hỏi.
Đại tổng quản Trọc Thanh lắc đầu: “Năm xưa tiên sinh thử một lần, ta phải mất một năm mới điều tức được, giờ không dám thử lung tung nữa.”
Bách Lý Đông Quân tò mò hỏi: “Ngươi đóng băng nước như vậy là võ công gì?”
“Có rất nhiều võ công đóng băng nước, Thiên Sơn Hàn Băng chưởng có thể làm được.” Đại tổng quản Trọc Thanh cười nói :”Đúng như tiên sinh nói, là trò mèo thôi.”
Bách Lý Đông Quân đặt tay lên thanh kiếm bên hông liếm môi một cái: “Vẫn muốn thử xem.” Sau đó bước lên trước một bước.”
“Về đi.” Đại tổng quản Trọc Thanh hất tay áo.
Bách Lý Đông Quân lại lui về.
Ngay lúc này cánh cửa mở ra, Thái An Đế và Bách Lý Lạc Trần từ trong đi ra. Thái An Đế tới bên cạnh Trọc Thanh, hạ giọng nói: “Đi.”
“Cung tiễn bệ hạ.” Bách Lý Lạc Trần cúi đầu.
Thái An Đế và Trọc Thanh đi tới cửa, Thái An Đế ngồi lên xe ngựa, nói đầy ẩn ý: “Sao rồi?”
“Cả âm thanh, hình thái, thậm chí giọng nói đều rất giống Lý Trường Sinh. Nhưng nhiều năm qua nô tài đã gặp Lý Trường Sinh nhiều lần, từng phụng lệnh bệ hạ quan sát tỉ mỉ trong yến tiệc, cho nên ta có thể thấy gương mặt của Lý Trường Sinh là mặt nạ da người, rất nhiều chi tiết nhỏ bé hoàn toàn không giống. Vì vậy nô tài tin rằng, người này không phải Lý Trường Sinh thật sự.” Trọc Thanh trả lời.
“Thế thì tốt rồi, nếu Lý Trường Sinh về thật thì chuyện này phiền phức rồi.” Thái An Đế thở phào nhẹ nhõm: “Lá gan Bách Lý Lạc Trần cũng nhỏ hơn trước quá nhiều, không ngờ lại dùng Lý Trường Sinh giả để dọa trẫm. Vẫn chưa có tin tức gì về Lý Trường Sinh thật à?”
“Sau khi rời khỏi Thiên Khải Thành là không có ai thấy hắn, có lời đồn hắn đã tới Nam Quyết.”
“Nam Quyết à.” Thái An Đế híp mắt lại: “Đứa cháu của Bách Lý Lạc Trần thì sao? Hình như ngươi vừa thăm dò công lực của hắn, ra sao?”
“Người này rất can đảm, thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ thành đại tài.” Trọc Thanh trả lời: “Không hổ là đệ tử quan môn của Lý Trường Sinh.”
“Trong sách cổ nói, di trạch quân tử, ba đời là hết. Bách Lý gia thì một nhà ba đời, đời sau mạnh hơn đời trước. Nhưng trong triều đình, ba đời đã là quá dài. Lần này hắn tới rồi thì đừng rời Thiên Khải.” Thái An Đế gõ nhẹ tay lên đầu gối: “Cứ để Thanh Vương làm đi, phải gọn gàng vào, ngươi hiểu ý ta không?”
“Tuân chỉ.” Trọc Thanh cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt.