Cuối cùng Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong cũng trở lại học đường, Lý tiên sinh không đi theo. Hai người đi song song trong học đường, đột nhiên cảm thấy lạ lẫm.
Trong học đường hiện tại, tiếng đọc sách vang lên sang sảng.
Không có bát công tử kiếm pháp trác tuyệt, võ công phi phàm trấn thủ, học đường không hề trở nên hiu quạnh. Tiếng đọc sách sang sảng, các thư sinh mặc áo trắng cầm sách đi lại, miệng tranh luận lời nói của phu tử trong sách, hoàn toàn khác ấn tượng của bọn họ về học đường.
Từ bây giờ mà học đường thành nơi chuyên tâm đọc sách thánhp hiền rồi?
“Đáng ra phải để sư phụ tới học đường xem thử.” Tư Không Trường Phong cảm thán.
Bách Lý Đông Quân mỉm cười, nhớ tới vẻ khinh thường của Lý Trường Sinh khi nhắc tới chuyện đến đây, chắc đã đoán được tình cảnh này.
Viện giám của Sơn Tiền thư viện Trần Nho, quả nhiên có chút bản lĩnh.
“Hai vị về Thiên Khải Thành, cuối cùng cũng tới học đường xem thử à?” Một giọng nói mang ý cười vang lên, Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong quay người, chỉ thấy một nho sĩ trung niên mặc áo xám đang cầm sách đứng đó.
“Tiên sinh.” Bách Lý Đông Quân chắp tay nói.
Tư Không Trường Phong cúi người một cái, giọng điệu hết sức cung kính: “Trần tiên sinh.” Khi Tư Không Trường Phong ở trong hành động, Trần Nho đã truyền thụ cho hắn công phu Trường Đoản Bất Bình thương, giúp ích rất nhiều cho hắn, thậm chí còn chỉ cho hắn con đường bái sư. Trong thâm tâm hắn rất cảm kích Trần Nho.
Trần Nho gật nhẹ đầu: “Không tệ, mới chia tay có một năm mà so với lúc trước đã như một trời một vực rồi.”
Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Tiên sinh chỉ nhìn một cái mà nhận ra trời vực à?”
“Thật ra trên cơ thể mỗi người luôn có một luồng khí, người tinh thông vọng khí thuật muốn thấy ai thì chỉ cần nhìn khí là được, không cần nhìn người.” Trần Nho mỉm cười, dẫn hai người vào trong viện, trên đường cây cối xanh tốt, có vẻ đã trồng không ít cây trúc nhỏ. Bách Lý Đông Quân vừa đi vừa cảm thán: “ Học đường, đã khác xưa.”
“Thật ra vẫn vậy thôi, gió theo hổ, mây theo rồng, sau này học đường sẽ lại có anh tài như các ngươi.” Trần Nho mỉm cười: “Ta rất tin tưởng.”
Tư Không Trường Phong cúi đầu nói: “Với tài năng của tiên sinh, chắc chắn sẽ được như ý nguyện.”
“Xem ra lúc ta ở đây, hai người khá thân thiết nhỉ.” Bách Lý Đông Quân nói đầy ẩn ý. Ngày đó hắn theo Lý tiên sinh đi khỏi, Tư Không Trường Phong vốn cũng định đi nhưng bị Trần Nho và Tạ Tuyên giữ lại. Ba người ở cạnh nhau một thời gian, đều tán thưởng lẫn nhau, cũng dần dần quen biết. Tuy Bách Lý Đông Quân từng nghe Tư Không Trường Phong nhắc tới, nhưng dù sao cũng không trải qua, ấn tượng của y về Trần Nho vẫn khá mơ hồ.
Trần Nho tìm một cái ghế trúc trong sân, ngồi xuống nói: “Lần này các ngươi vào Thiên Khải là theo Bách Lý hầu gia, vì chuyện có người tố cáo lên Ngự Sử Đài, nói là Trấn Tây Hầu mưu phản?”
Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Đúng vậy, nếu không bây giờ ta vẫn đang bế quan luyện kiếm.”
“Luyện kiếm gì?” Trần Nho hỏi.
“Đàn Trung Kiếm.” Bách Lý Đông Quân làm động tác gẩy đàn.
“Võ công hay đấy.” Trần Nho gật nhẹ đầu: “Nhưng lần này cho dù ngươi không đến, Bách Lý hầu gia cũng không bị trị tội.”
“Vì sao? Năm xưa Diệp tướng quân có công lao lớn như vậy, chẳng phải vẫn bị tru di tam tộc à?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Khác người, khác cả thời gian, đương nhiên kết quả cũng khác.” Trần Nho đứng khỏi ghế trúc, lấy từ trong góc ra một cây gậy gỗ: “Năm xưa giết Diệp tướng quân là củng cố hoàng quyền, nhưng ngày nay mà giết Bách Lý hầu gia là ép Bắc Ly vào cảnh chiến loạn khắp bốn phương.”
Bách Lý Đông Quân thở phào nhẹ nhõm: “Tuy sau đêm hôm qua đã thả lỏng một chút, nhưng nghe Trần tiên sinh nói vậy, càng thấy yên tâm hơn. Nhưng Trần tiên sinh, ngài cầm gậy làm gì?”
“Ngươi nói một năm qua đã luyện được võ công lợi hại mà?” Trần Nho không còn chút nho nhã lúc vừa rồi, nhíu mày với hai người: “Tỷ thí chút không?”
Bách Lý Đông Quân cười ha hả vài tiếng, đặt tay lên chuôi kiếm bên hông: “Vẫn là tiên sinh sảng khoái, cái tên thái giám hôm qua đưa đẩy với chúng ta cả nửa ngày mà chẳng chịu động thủ.”
“Rõ ràng người ta đã ra tay, còn đánh lui nhà ngươi cơ mà.” Tư Không Trường Phong cười nhạo.
“Thái giám?” Trần Nho sửng sốt.
“Đại tổng quản Trọc Thanh.” Bách Lý Đông Quân cúi người.
Keng một tiếng, trường kiếm rời vỏ.
Thanh Vương phủ.
Thanh Vương đứng ngồi không yên, chờ tin tức của Ngự Sử Đài.
Mãi tới xế chiều mới có người đưa thư bước vào cửa lớn Thanh Vương phủ.
Thanh Vương uống một ngụm trà lớn, đi tới hỏi: “Sao rồi?”
Người đưa thư lắc đầu: “Trần ngự sử chỉ nói bốn chữ.”
“Ngươi đừng có thừa nước đục thả câu! Nói thẳng ra đi, ai quan tâm hắn nói bốn chữ hay năm chữ!” Thanh Vương giơ chân đá người đưa thư ngã lăn dưới đất. “Nói mau!”
“Vâng vâng vâng vâng, thuộc hạ lỡ lời.” Người đưa thư vội vàng cúi đầu: “Trần ngự sử nói, khó mà thành công.”
“Khó thành công? Phụ hoàng không muốn giết Bách Lý Lạc Trần?” Thanh Vương lùi lại ba bước, đờ đẫn ngã xuống ghế: “Không, không thể nào! Hôm đó bản vương đã vào cung gặp phụ hoàng, khi nói chuyện Bách Lý Lạc Trần mưu phản với phụ hoàng, rõ ràng phụ hoàng rất ủng hộ cơ mà. Sao bây giờ chỉ thiếu một chút nữa thôi mà phụ hoàng lại không ủng hộ nữa?”
“Sao lại khó mà thành công!” Người hầu bên cạnh Thanh Vương hỏi.
Người đưa thư lắc đầu: “Trần ngự sử không muốn nói.”
“Hừ, Thanh Vương phủ chúng ta còn chưa sụp đổ đâu, lão ta đã vội vã phủi sạch quan hệ à?” Người hầu cả giận nói: “Không muốn nói? Thế sao lúc nhận bạc hắn lại không nói không muốn?”
Thanh Vương chống tay phải lên trán, khẽ phất tay, ủ rũ nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng vâng vâng.” Người đưa thư như được đại xá, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, nhưng mới đi được mấy bước hắn đã quay lại.
Người hầu cả giận: “Còn gì nữa!”
Người đưa thư ngẩng đầu nhìn lên, miệng lẩm bẩm: “Có... có khách tới.”
“Khách khứa quái gì? Cút!” Thanh Vương tức giận nói.
“Vương gia nóng tính thế? Chuyện trong triều phong vân biến ảo, lên lên xuống xuống, chỉ là tình thế nhất thời. Chỉ cần không tranh được mất nhất thời, sẽ đứng trong thế bất bại lâu dài.” Một giọng nói hơi the thé vang lên cạnh cửa.
Thanh Vương sững sờ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên: “Là ngươi, ngươi đến rồi!”
“Tổng quản chưởng sách, Trọc Lạc công công!”
Lúc trước chính vị tổng quản chưởng sách này tiếp cận hắn, móc nối hắn với đại tổng quản Trọc Thanh quyền thế nhất đại nội, sau đó cũng là đại tổng quản Trọc Thanh chỉ cho hắn con đường hạ gục Bách Lý Lạc Trần để nhận được thánh tâm, cuối cùng trở thành người kế vị. Có thể nói mọi chuyện hắn làm đến giờ đều là do đại tổng quản Trọc Thanh mưu đồ. Thế nhưng ngay trong thời gian mấu chốt nhất này, đại tổng quản Trọc Thanh lại như biến mất, tin tức đưa tới Thanh Vương luôn chỉ có một chữ ‘chờ’!
“Cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi!” Thanh Vương nghiến răng nghiến lợi nói.
Trọc Lạc công công mỉm cười: “Đại tổng quản cũng cảm thấy đã đợi được thời cơ tới, cho nên phái ta tới đây gặp ngươi.”