Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 268 - Chương 268. Thư Từ Đông Tới

Chương 268. Thư từ đông tới

nơi cực bắc.

Nam tử ngồi xe lăn cầm bức thư trong tay đưa vào ánh nến, nhìn nó bị đốt thành tro bụi.

“Quá lâu.” Nam tử im lặng một hồi lâu, đột nhiên nói.

Phía sau hắn có hai người, một người hai vai buông thõng, mặt ủ mày chau, một người ánh mắt sáng rực, sống lưng ưỡn thẳng, dáng vẻ hăng hái.

“Phi Ly, ngươi thấy sao?” Nam tử kia hỏi.

Nam tử hăng hái kia mỉm cười trả lời: “Khởi bẩm Vô Tướng tôn sứ, nếu không phải ngài giữ lại, ta đã tới ngoài Cô Tô thành từ lâu rồi.”

“Phi Trản, ngươi thấy sao?” Nam tử kia lại hỏi.

Nam tử mặt ủ mày chau khẽ ngẩng đầu: “Trên thư viết gì?’

“Hai người các ngươi tuy là huynh đệ nhưng tính cách quá khác biệt, một người thì làm trước chẳng nghĩ gì tới hậu quả, một người thì cứ muốn nghĩ kỹ rồi mới ra tay, thường hay bỏ lỡ thời cơ.” Nam tử được gọi là Vô Tướng sứ nhìn tro tàn dưới đất: “Ngoài Cô Tô thành, chắc đứa bé kia cũng ba tuổi rồi.”

“Trên thư nói, bọn họ rất hạnh phúc.”

Phi Ly nở nụ cười gằn: “Nhiều năm như vậy, chúng ta luôn giúp bọn họ dẫn dắt sự chú ý của triều đình, bọn họ ở Cô Tô thành có khác nào ở thế ngoại đào nguyên.”

Phi Trản gật nhẹ đầu: “Bây giờ, là cơ hội ra tay.”

“Các ngươi cảm thấy nên xử lý ra sao?” Vô Tướng sứ hỏi.

Phi Ly giơ tay quệt nhẹ lên cổ: “Chỉ là một con ả, ta giết là được.”

Phi Trản lại trầm ngâm, không đáp lời.

Vô Tướng sứ mỉm cười lắc đầu: “Để Nguyệt Khanh nghĩ cách cho Dịch Văn Quân trở lại Thiên Khải Thành. Các ngươi tới trợ giúp cô ấy, nhớ kỹ, không thể để Dịch Văn Quân mất một sợi tóc nào.”

Phi Ly và Phi Trản nhìn nhau, thầm thở dài một tiếng.

Nếu nói hung ác, trong Thiên Ngoại Thiên, không ai hung ác bằng vị Vô Tướng sứ ôn hòa nho nhã này.

“Đúng rồi, gần đây Nguyệt Dao có tin tức gì không?” Vô Tướng sứ đột nhiên hỏi.

Phi Ly lắc đầu: “Nghe nói vẫn còn ở Bắc Ly, nhưng chúng ta không tìm được hành tung cụ thể.”

“Cô ta vẫn coi trọng thiếu niên tên Bách Lý Đông Quân à? Cũng không sao, thêm một lựa chọn thôi. Nghe nói tên kia đã leo lên lên Lương Ngọc Bảng ba năm liền rồi?” Vô Tướng sứ hỏi.

“Theo lời Bách Hiểu Đường thì hai năm trước bọn họ không phát Võ Bảng, nhưng theo bọn họ nhận định, khi đó Bách Lý Đông Quân đã là đệ nhất Lương Ngọc Bảng. Cho nên không phải ba năm mà là năm năm. Còn Diệp Đỉnh Chi xưa nay chưa từng xuất hiện trong danh sách đó.” Phi Ly trả lời.

“Võ Bảng chỉ ghi danh các cao thủ tại thế, bây giờ Diệp Đỉnh Chi đang ẩn cư nơi hoang vắng, không coi là xuất thế. Cho nên mấy năm nay Lý tiên sinh cũng không xuất hiện trong võ bảng, nếu không thì thiên hạ đệ nhất chỉ là vật trong lòng bàn tay ông ấy. Về Lý tiên sinh thì...” Vô Tướng sứ cúi đầu cười: “Được rồi, ngay cả Nguyệt Dao còn không tìm ra hành tung, nói chi Lý tiên sinh. Các ngươi lập tức khởi hành tới Cô Tô thành đi, nếu dọc đường có tin tức về Nguyệt Dao thì mang cô ấy về đây.”

“Xin nhận lệnh tôn sứ.” Phi Trản và Phi Ly quay người rời khỏi.

Vô Song Thành duỗi một chỉ, nhẹ nhàng vê tắt ánh nến: “Cuối cùng cũng sắp tới.’

Tuyết Nguyệt thành.

Hoa sơn trà đầy trời.

Bách Lý Đông Quân nằm trên cái giường trúc ở sườn núi Thương Sơn, đang say giấc ngủ trưa.

Trong giấc mơ, hắn giơ kiếm chém Thiên Môn, sau đó bước từng bước lên, đi vào Thiên Môn.

Trong Thiên Môn, ngàn vạn tiên nữ cầm kiếm đón gió múa lượn, như đang nghênh tiếp hắn tới.

Ánh mắt Bách Lý Đông Quân đảo qua đảo lại giữa các tiên nữ, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thấy gương mặt mà mình hy vọng.

“Ài, chán quá.” Bách Lý Đông Quân xua tay, nhảy từ trên Thiên Môn xuống, trực tiếp rơi xuống đất.

Thế là tỉnh giấc mộng.

Bách Lý Đông Quân mở mắt, thấy bên trên có một con chim bồ câu trắng đang bay vòng quanh, y vừa ngủ trưa dậy, cũng lười động đậy, cứ thế ngơ ngác nhìn lên trên.

Sau đó con chim bồ câu rải phân xuống.

Bách Lý Đông Quân né sang một bên, bãi phân kia rơi ngay bên cạnh y.

“Nguy hiểm thật.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.

Sau đó có thứ gì đó rơi trên đầu y.

Bách Lý Đông Quân giơ tay sờ lên đầu, phát hiện là một ống trúc nhỏ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người ngồi dậy, quan sát ống trúc trong tay. Y giơ ngón tay bóp nát nó, quả nhiên bên trong cất một bức thư.

Ai gửi thư cho mình vậy?

Phủ Trấn Tây Hầu? Nhưng mẹ mới tới Tuyết Nguyệt thành mấy hôm trước mà?

Thiên Khải học đường? Nhưng không ai trong bọn họ biết rốt cuộc Tuyết Nguyệt thành ở đâu mà? Mấy lần trước đều là đưa thư về phủ Trấn Tây Hầu.

Tư Không Trường Phong? Chẳng phải gã này nói đang trên đường về rồi à?”

Bách Lý Đông Quân mở ra, chữ viết trong thư như rồng bay phượng múa, có thể thấy lúc đó tâm trạng của người này rất tốt.

“Bạn của ta Đông Quân...”

Bách Lý Đông Quân trực tiếp nhìn xuống phần ký tên dưới cùng.

“Diệp Đỉnh Chi.”

Diệp Đỉnh Chi!

Bách Lý Đông Quân vội vàng trải bức thư ra, nhanh chóng đọc bằng hết.

“Lợi hại lợi hại. Có cả con trai rồi, Diệp An Thế, cái tên không tệ, nhưng có vẻ hơi thiếu bá đạo.”

“Phía ngoài Cô Tô thành, Hàn Sơn tự, đi liền đi liền!”

“Ơ, sao hắn biết địa chỉ Tuyết Nguyệt thành?”

“À, ông lão tên Vong Ưu nói với hắn, ông lão Vong Ưu này là ai?”

“Là một người bạn của ta. Sao vậy? Bây giờ Diệp Đỉnh Chi đang ở đó à?” Một giọng nói trong trẻo vang lên, chỉ thấy Nam Cung Xuân Thủy áo trắng thanh thoát đang từ dưới núi đi lên.

“Nói là sau lần trước chúng ta chia tay, hắn xây nhà ở cạnh Hàn Sơn tự, lão hòa thượng Vong Ưu trong chùa sợ hắn luyện công tới tẩu hỏa nhập ma cho nên luôn ở cạnh quan sát. Trước đó hắn lo bị người khác phát hiện nên không liên hệ với ta. Nhưng gần đây nghe nói võ công của ta rất lợi hại, lên đứng đầu Lương Ngọc Bảng, còn ở một nơi tên là Tuyết Nguyệt thành. Lão hòa thượng kia nói Tuyết Nguyệt thành rất bí ẩn, không ai biết nó ở đây, cứ yên tâm liên hệ đi, thế nên hắn viết thư của ta. Sắp tới tiệc mừng ba tuổi của con hắn, muốn mời ta tham gia.” Bách Lý Đông Quân gấp bức thư vào.

“Người ta đã có con rồi.” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười nói.

Bách Lý Đông Quân che lỗ tai: “Sư phụ, có phải ngài bị mẹ ta hối lộ, thuyết phục giúp bà ấy đúng không? Ngài cũng đi giục cưới à?”

“Ta thì tùy ngươi thôi.” Nam Cung Xuân Thủy nhún vai: “Nhưng mẹ ngươi nói, nếu ngươi không kết hôn, cô ấy coi như không có đứa con trai nhà ngươi.”

“Không nghe không nghe.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Không thì ta làm nghĩa phụ của thằng nhóc Diệp An Thế là được, thế thì ta sẽ có nghĩa tử. Mong muốn bế cháu trai của mẹ ta cũng được thực hiện.”

Nam Cung Xuân Thủy hỏi: “Vậy ngươi định bao giờ thì khởi hành?”

“Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay hôm nay!” Bách Lý Đông Quân vội vàng nói.

“Không vội, hôm nay sứ giả Bách Hiểu Đường sẽ đến. Võ Bảng năm nay, ngươi muốn tên mình ở đâu?”

 

Bình Luận (0)
Comment