Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 269 - Chương 269. Quan Tuyệt Thiên Hạ

Chương 269. Quan tuyệt thiên hạ

Giang hồ phong ba định, Kim Bảng luận võ danh.

Hoa sơn trà đầy trời, bên ngoài Tuyết Nguyệt thành, một nam tử đội nón che cưỡi một con ngựa đen chậm rãi đi tới.

Trên nón che viết một chữ ‘Bách’.

Tay phải hắn cầm dây cương, tay trái cầm một cuộn sách.

Đã nhiều năm qua, rất nhiều người trên giang hồ vẫn không biết Tuyết Nguyệt thành ở đâu, nhưng cứ vào ngày này hàng năm, người đội nón che này đều tới đúng hạn.

Nhưng mọi người trong Tuyết Nguyệt thành không cảm thấy kỳ quái, vì người này tới từ Bách Hiểu Đường.

Bách Hiểu Đường, thiên hạ bách hiểu. Biết Tuyết Nguyệt thành của bọn họ ở đây cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng trong Tuyết Nguyệt thành đều là người xuất thế, đáng lẽ sẽ không lên Võ Bảng của Bách Hiểu Đường. Chỉ có một người tuy ở đây nhưng lại vang danh thiên hạ, chính là Bách Lý Đông Quân.

“Sư phụ, con đã đứng đầu Lương Ngọc Bảng ba năm liên tiếp, tính cả hai năm mà Cơ Nhược Phong cố tình nâng đỡ là năm năm. Đứng đầu Lương Ngọc Bảng, sư phụ thấy con đã coi là dương danh thiên hạ chưa?” Bách Lý Đông Quân đứng trên tường nhìn đệ tử Bách Hiểu Đường bên dưới.

Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười: “Lương Ngọc Bảng chẳng qua là trò chơi cổ vũ trẻ con mà thôi. Cao thủ giang hồ chân chính không để vào mắt.”

“Thế thì phải làm thế nào?” Bách Lý Đông Quân cảm thấy bất đắc dĩ: “Đúng là khiến người ta bức bối.”

“Dương danh thiên hạ, đương nhiên phải là quan tuyệt thiên hạ. Lương Ngọc Bảng chưa đủ, Quan Tuyệt Bảng mới tạm đủ. Vào Quan Tuyệt Bảng đi, tuy cũng là võ bảng nực cười.” Nam Cung Xuân Thủy nhún vai.

Bách Lý Đông Quân gãi đầu một cái: “Quan Tuyệt Bảng thì Quan Tuyệt Bảng vậy, không thành vấn đề!”

Lông mày Nam Cung Xuân Thủy nhướn lên: “Năm nay ngươi mới hai mươi hai tuổi mà đòi vào Quan Tuyệt Bảng? Có phải lớn lối quá không?”

“Khi ta rời Càn Đông Thành tới Thiên Khải Thành, trong thiên hạ có ai nghĩ ta sẽ vào được Lương Ngọc Bảng không? Chuyện trên đời vốn chỉ sợ không dám nghĩ mà thôi.” Bách Lý Đông Quân ngạo nghễ nói: “Sư phụ còn lớn lối hơn trời, đồ đệ chỉ dám sánh ngang núi thôi, được chưa?”

“Được được, không hổ là đồ đệ của ta, có chí khí đấy.” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười, như làn gió mát lướt qua mặt.

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Đây không phải chí khí, lời của ta không phải là chí khí mà là kể một chuyện tất nhiên, chỉ là thuật lại mà thôi.” Bách Lý Đông Quân nói.

Nam Cung Xuân Thủy gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi: “Mấy năm nay ngươi chăm chỉ như vậy, võ công tiến bộ rất nhanh, có phải vì lời hứa với cô gái khi trước không?”

Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Dương danh thiên hạ có rất nhiều cách, nhưng cho dù rượu của ta thắng Điêu Lâu Tiểu Trúc, nhưng vẫn có rất nhiều người chưa từng nghe tới tên ta. Cho nên ta mới nghĩ, có lẽ phải thành thiên hạ đệ nhất, trở thành như ngươi khi còn là Lý tiên sinh, vậy mới là dương danh thiên hạ mà nàng ấy nói. Nhiều khi không phải là vì lời hứa mà vì cảm thấy...”

Ngón tay Nam Cung Xuân Thủy vê một đóa hoa sơn trà, búng nhẹ, hoa sơn trà bay ra ngoài.

“... cảm thấy thiên hạ đệ nhất đang đứng đó chờ ta. Không phải ta tới tìm nó, mà là nó đang chờ ta.” Bách Lý Đông Quân nghiêm túc nói.

“Thật không?’

Bách Lý Đông Quân bật cười: “Đương nhiên là khoác loác rồi.”

“Nhắc tới cô gái kia là ngươi thích ngắt lời nhỉ.” Nam Cung Xuân Thủy nói đầy ẩn ý.

Cửa thành từ từ mở ra, sứ giả Bách Hiểu Đường thúc ngựa đi vào.

“Trước kia, chỉ có lúc say ngươi mới nói mấy lời khí phách như vậy.” Nam Cung Xuân Thủy nói đầy ẩn ý.

“Rượu ở trong lòng.” Bách Lý Đông Quân chỉ vào ngực mình.

Du lịch ba năm thiên địa rộng lớn, cuối cùng đã khác.

“Xuống dưới nhận bảng đi, sau ngày hôm nay ngươi đã sáu lần đứng đầu Lương Ngọc Bản rồi.” Nam Cung Xuân Thủy lấy một cây quạt xếp từ đâu ra không biết, nhẹ nhàng phe phẩy.” Cũng coi là một giai thoại.”

“Có rượu ngon giang hồ, nhưng không có mỹ nhân chung vui, không coi là giai thoại.” Bách Lý Đông Quân từ trên cửa thành nhảy uống.

Trong Tuyết Nguyệt thành, toàn thành đổ ra như ong vỡ tổ.

Tuy trong Tuyết Nguyệt thành đều là các cao thủ ẩn cư giang hồ, nhưng những cao thủ này đều có con có cháu, bọn họ không vào giang hồ, nhưng lại cực kỳ tò mò và ngưỡng mộ giang hồ. Cho nên mỗi khi sứ giả Bách Hiểu Đường tới, bọn họ đều rất hưng phấn.

“Năm nay thằng nhóc Bách Lý của chúng ta có đứng đầu Lương Ngọc Bảng không đây!”

“Năm nay Tuyết Nguyệt thành có đệ tử nào khác vào bảng không?”

“Nói gì thế, Tuyết Nguyệt thành chúng ta là tòa thành xuất thế, làm sao có ai vào bảng được?”

“Có thể nào là đồ đệ mà Nam Cung tiên sinh mới thu nhận không?”

“Cũng có thể, nghe nói bây giờ tên tuổi Tuyết Nguyệt thành chúng ta đang vang dội ở bên ngoài, có lẽ sẽ nhập thế. Đến lúc đó với bản lĩnh của chúng ta, có vào Võ Bảng hết chắc cũng được nhỉ?”

“Thế thì với bản lĩnh của thành chủ chúng ta, năm nay có tên trên bậc thứ hai của Quan Tuyệt Bảng cũng không thành vấn đề?”

“Đi nào, tới là biết.”

Phía sau bọn họ, một nam tử trẻ tuổi đặt trọng đao trong tay xuống đất, hừ lạnh một tiếng.

Bên cạnh hắn, cô gái tuyệt mỹ mặc áo đỏ che miệng cười khẽ: “Sao nào? không phục à? Bách Lý Đông Quân đã nắm hạng đầu Lương Ngọc Bảng năm năm liền, còn ngươi không ra khỏi Tuyết Nguyệt thành nên không ai biết.”

Nam tử vuốt ve chuôi đao, trầm giọng nói: “Tổ huấn.”

“Lão tổ tông đã chết cả trăm năm rồi, chẳng lẽ còn quản chúng ta được hay sao? Chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.” Cô gái cười nói.

“Không được, không có gì thú vị.” Nam tử duỗi lưng một cái: “Ta tự biết ta không kém gì Bách Lý Đông Quân là được. Nhưng mà...”

“Nhưng sao?” Tà váy của cô gái bay phất phới trong gió.

“Nhưng đúng là ta muốn ra ngoài xem thử, cũng như Bách Lý Đông Quân, xem thiên địa bên ngoài rộng lớn ra sao.” Nam tử chậm rãi nói.

“Thế thì theo ta, ta cũng ra ngoài.” Cô gái mỉm cười nói: “Ra ngoài xem, xem thiên địa rộng hơn cả Bách Lý Đông Quân từng thấy.”

“Hả?”

“Vượt núi vượt biển, đi xa hơn cả hải ngoại tiên sơn!”

Đệ tử Bách Hiểu Đường kéo cương ngựa, dừng chân.

Bách Lý Đông Quân đứng trước mặt hắn, chạm vào bình rượu bên hông, ngửa đầu lên uống một ngụm.

Sau lưng hắn là đông đảo các đệ tử trẻ tuổi của Tuyết Nguyệt thành đang chờ đợi đệ tử Bách Hiểu Đường tuyên bố Võ Bảng lần này.

Trên Đăng Thiên các cũng có không ít người nhô đầu ra quan sát mọi chuyện bên dưới.

“Thằng nhóc này, hai năm qua phong lưu thật đấy.”

“Hừ, chẳng phải năm đó bị chúng ta đánh cho không đứng dậy nổi à?”

“Giờ thì sao?”

“Ta già rồi, còn muốn sống thêm mấy năm.”

Nam Cung Xuân Thủy nhảy lên, tới bên cạnh cô gái áo đỏ và nam tử khôi ngô, nhíu mày nói: “Bàn bạc xong chưa?”

Nam tử khôi ngô sững sờ, cau mày nói: “Hóa ra tỷ tỷ và anh rể bẫy ta.”

“Ha ha ha ha ha, chúng ta sẽ đi xa, thiếu một người đánh xe.” Nam Cung Xuân Thủy vỗ vai nam tử kia: “Để đền bù, ta truyền cho ngươi một bộ đao pháp!”

 

Bình Luận (0)
Comment