Cuối cùng sứ giả của Bách Hiểu Đường cũng mở cuộn sách được niêm phong.
Toàn thành tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim kêu trên bầu trời.
Nam Cung Xuân Thủy không nói gì thêm, để lại hai tỷ đệ Lạc Hà Lạc Thủy, đi xuyên qua đám người tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân.
“Nghe nói gần đây danh tiếng của thằng nhóc ở Đường môn rất vang dội.” Hắn nói đầy ẩn ý.
“Lương Ngọc Bảng hạng tám, Lôi môn Lôi Oanh.’
“Lương Ngọc Bảng hạng bảy, Lôi môn Lôi Vân Hacj”
Sau khi Lôi Mộng Sát rời khỏi Lôi môn, rốt cuộc thế hệ trẻ của Lôi môn cũng có người đứng trên Lương Ngọc Bảng, Lôi Môn Song Tử, hai năm qua tung hoành giang hồ, ngay cả mọi người trong Tuyết Nguyệt thành cũng nghe tên bọn họ.
“Hạng sáu Lương Ngọc Bảng, Tuyết Nguyệt thành, Lý Hàn Y.”
Bách Lý Đông Quân mỉm cười nói: “Hàn Y sư muội xem như cháu gái bọn họ? Nhưng xếp hạng còn cao hơn họ một bậc.”
Nam Cung Xuân Thủy nhún vai: “Trong Lôi môn chia ra các chi rất phức tạp, nói lại thì Lôi Mộng Sát và Lôi Môn Song Tử hiện tại thuộc về các chi khác biệt, đã không còn quan hệ thân thích gì rồi. Nhưng đúng là nên tính Lý Hàn Y là nhỏ hơn một lứa. Có điều đấy là tính theo Lôi môn, tính theo bên ta thì Lý Hàn Y và Lôi Mộng Sát thuộc cùng một thế hệ cơ.”
Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Đúng là loạn.”
“Lương Ngọc Bảng hạng năm, kiếm khách không môn phái, Nhan Chiến Thiên.”
“Lương Ngọc Bảng hạng tư, Lung Nguyệt các, Trích Nguyệt Quân.”
“Lương Ngọc Bảng hạng ba, Quân Khước lâu, Đạm Đài Phá.”
Lương Ngọc Bảng chỉ còn lại hai hạng, các đệ tử trong Tuyết Nguyệt thành không khỏi xôn xao. Năm ngoái Tư Không Trường Phong lên tới hạng năm Lương Ngọc Bảng, Bách Lý Đông Quân chiếm hạng nhất đã nhiều năm, như vậy hai vị trí này chắc chắn sẽ thuộc về bọn họ. Thế nhưng còn Đường môn Đường Liên Nguyệt, nghe nói hắn là kỳ tài đệ nhất Đường môn suốt mấy chục năm, sao hắn lại rớt khỏi Lương Ngọc Bảng được?”
“Lương Ngọc Bảng hạng hai, Tuyết Nguyệt thành, Tư Không Trường Phong.”
Bách Lý Đông Quân khẽ cau mày nhìn Nam Cung Xuân Thủy.
Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười, không nói gì.
Trong Đường môn, Đường lão thái gia hút một ngụm khói, đập nhẹ lên bàn: “Ngươi có muốn nghe thấy tên ngươi không?”
Đường Liên Nguyệt ánh mắt lạnh lùng: “Không muốn.”
“Lương Ngọc Bảng, hạng đầu, Đường môn Đường Liên Nguyệt.” Sứ giả cao giọng hô.
Đường lão thái gia thở dài: “Hắn lớn hơn ngươi một tuổi, mỗi bước đi cũng nhiều hơn một bước.”
Đường Liên Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên trời: “Một ngày nào đó, sẽ đánh một trận thật sự với hắn.”
Trong Tuyết Nguyệt thành, các đệ tử châu đầu ghé tai.
“Chẳng phải năm nay Tiểu Bách Lý mới hơn hai mươi hai tuổi à? Sao đã rời Lương Ngọc Bảng rồi? Chẳng phải chỉ cần chưa qua sinh nhật lần thứ hai mươi lăm là vẫn được vào Lương Ngọc Bảng à?”
“Cho dù cả năm không luyện võ cũng không đến mức ngã từ hạng nhất Lương Ngọc Bảng ra ngoài được chứ, chắc là...”
“Làm sao mà như vậy được, hai mươi hai đã lên Quan Tuyệt Bảng?”
“Lên tới Quan Tuyệt Bảng đều là đại tông sư võ đạo, làm sao mà từ Lương Ngọc Bảng nhảy lên Quan Tuyệt Bảng được?”
“Đúng vậy, năm xưa Tiêu Nhược Phong đứng nhất Lương Ngọc Bảng, chẳng phải đã nhiều năm rồi vẫn không lên Quan Tuyệt Bảng à?”
“Tiêu Nhược Phong là đương kim Lang Gia Vương, không phải tiểu tiên sinh năm đó nữa, theo quy định của Bách Hiểu Đường, đương nhiên không thể vào Võ Bảng.”
“Bảng tiếp theo, Quan Tuyệt Bảng.” Sứ giả Bách Hiểu Đường chậm rãi nói.
“Quan Tuyệt Bảng bậc thứ tư, Mặc Môn - Mặc Hiểu Hắc, Lạc Thủy trang - Lạc Hiên, Thiên Môn - Lý Cửu, Thượng Cửu Đạo - Trần Trạch.”
Bậc thứ tư trên Quan Tuyệt Bảng vẫn không có tên Bách Lý Đông Quân.
Ngay cả hai vị sư huynh của y cũng đã xuất hiện.
Lúc này ngay cả Bách Lý Đông Quân cũng thấy căng thẳng...
“Không phải vì năm nay bế quan trong Tuyết Nguyệt thành nên Bách Hiểu Đường quên mất ta đấy chứ?” Bách Lý Đông Quân gãi đầu một cái.
Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười nói: “Mất tự tin nhanh vậy à?”
“Dù sao ta cũng quen biết hai vị sư huynh, năm ngoái còn uống rượu với nhau, sau đó bị Liễu Nguyệt sư huynh đánh cho một thước ngã lăn dưới đất...” Bách Lý Đông Quân cười nói.
Sát nhân phóng hỏa Kim Yêu Đái, Liễu Nguyệt công tử dung nhan tuyệt thế, vũ khí là đai lưng bên hông hắn. Nhưng Bách Lý Đông Quân biết thật ra đây là một cây thước vàng kim, được chế tạo từ nhuyễn kim, lúc vung thẳng sẽ cứng rắn vô cùng, lúc đó Bách Lý Đông Quân bị đánh đau tới mấy tháng.
“Quan Tuyệt Bảng bậc thứ ba, Tú Thủy sơn trang Liễu Nguyệt.”
“Nhắc tới là tới liền.” Bách Lý Đông Quân cười một tiếng.
“Phong Hỏa lâu, Tiếu Thiên Tử.”
“Tiếu Thiên Tử, một cao thủ đột ngột xuất hiện tại Nam Quyết, rất nhiều người đó có phong phạm của cao thủ đệ nhất Nam Quyết khi xưa, Vũ Sinh Ma, bây giờ được tôn là tiểu ma đầu, chỉ mới hơn ba mươi tuổi đã là khách quen trên Quan Tuyệt Bảng.” Bách Lý Đông Quân cố giả vờ trấn định nói: “Lần trước nghe Liễu Nguyệt nói muốn tới đánh với hắn một trận.”
Nam Cung Xuân Thủy lại không để ý tới những chuyện này, chỉ nói: “Nếu cái tên tiếp theo không phải là ngươi, vậy thì thật sự không có ngươi.”
“Ta hiểu.” Bách Lý Đông Quân thở dài.
Cho dù có tự tin đến đâu đi nữa, hắn cũng biết hiện tại giới hạn của mình ở đâu. Bậc thứ hai trên Quan Tuyệt Bảng tức là một trong ba cao thủ đứng đầu thiên hạ. Lại thêm các cao nhân ẩn thế không hành tẩu giang hồ, như vậy ít nhất cũng trong nhóm mười người mạnh nhất. Đương nhiên hiện tại y còn chưa đạt tới trình độ đó.
“Quan Tuyệt Bảng bậc thứ ba, Tuyết Nguyệt thành...”
“Bách Lý Đông Quân.”
Ba cái tên sau, Bách Lý Đông Quân đã không lắng nghe, y chỉ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Nam Cung Xuân Thủy lẩm bẩm: “Sư phụ, ta vào được Quan Tuyệt Bảng rồi... bậc thứ ba.”
“Đúng là Quan Tuyệt Bảng bậc thứ ba! Quan Tuyệt Bảng bậc thứ ba! Hai mươi hai tuổi! Tiểu Bách Lý, đúng là làm nở mày nở mặt cho chúng ta!”
Trong Tuyết Nguyệt thành, toàn thành như bùng nổ.
Ngay mấy lão già trên Đăng Thiên các cũng giơ chén rượu lên uống với nhau.
Nên cạn một chén lớn.
“Tỷ tỷ, uy phong thật.” Lạc Hà bất mãn đặt tay lên chuôi đao.
La Thắng phe phẩy lọn tóc mai: “Đánh xe cho chúng ta cũng rất uy phong.”
Lạc Hà nhún vai: “Thôi thôi, ta không thích khoe khoang. Chờ lúc nào hắn lên làm thiên hạ đệ nhất, ta đánh ngã hắn, thế là được?”
Lạc Thủy giơ ngón tay cái: “Không hổ là đệ đệ của ta, phương pháp đó đúng là một lần vất vả nhàn nhã cả đời.”
Nam Cung Xuân Thủy cầm bình rượu bên hông Bách Lý Đông Quân, ngửa đầu uống một ngụm: “Vừa vào Quan Tuyệt Bảng đã là nhóm thứ ba, không tệ.”
Nam Cung Xuân Thủy rất ít khi khen ngợi, kể cả hiện tại lẫn khi từng là Lý Trường Sinh.
Bách Lý Đông Quân nhìn Nam Cung Xuân Thủy: “Sư phụ, bây giờ ta đã coi là dương danh thiên hạ chưa?”
Nam Cung Xuân Thủy đưa bình rượu lại: “Sư phụ đùa ngươi đấy. Mấy năm nay trên giang hồ đã không mấy ai nổi danh hơn ngươi. Từ khi ngươi mang bảy bình rượu Tinh Dạ tới thách đấu Điêu Lâu Tiểu Trúc, trên giang hồ đã đồn đại về tên của ngươi.”
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Nhưng ước định của ta và nàng là khi ta dương danh thiên hạ, nàng sẽ tới gặp ta.”
Nam Cung Xuân Thủy quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía xa, hạ giọng nói: “Hình như người đó đến rồi đấy.”