Nghe Nam Cung Xuân Thủy nói vậy, thân thể Bách Lý Đông Quân run rẩy, như một tia sét đánh xuyên qua,y chậm rãi quay đầu, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy giữa chỗ hoa bay lá rụng, một chiếc xe tinh xảo được ngựa trắng kéo qua cửa thành. Thị nữ áo xanh nhẹ nhàng vung roi, đánh tan một đóa hoa sơn trà đang bay tới, sau đó cười khanh khách, long lanh bắt mắt. Sứ giả Bách Hiểu Đường đưa tay kéo nón che xuống, nhẹ nhàng vung roi ngựa, lặng lẽ đi sang một bên.
Đã đọc xong Võ Bảng, lần này sứ mệnh của hắn cũng đã hoàn thành.
Thế nhưng không chỉ có hắn, những người vốn tò mò về thứ hạng của Võ Bảng nên đi lên phía trước Bách Lý Đông Quân, giờ phút này đều tự giác tránh sang một bên, nhường đường.
Bọn họ không biết trong xe ngựa là ai, bọn họ chỉ cảm nhận một cách rất tự nhiên, lúc này nên tránh sang.
Vì Bách Lý Đông Quân vẫn luôn nhìn về phía chiếc xe ngựa đó, bọn họ ở bên Bách Lý Đông Quân đã nhiều năm, đều rất ưa thích thiếu niên có vẻ hơi bất cần đời, thường không có việc gì lại cầm bình rượu lên uống vài ngụm, thi thoảng lại say khướt. Thế nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ thấy ánh mắt của thiếu niên này như đang tỏa sáng, cho dù là lúc nghe thấy cái tên mình lên tới Quan Tuyệt Bảng cũng không tỏa sáng rực rỡ như vậy, cứ như đốm lửa thiêu cháy cả thảo nguyên, nuốt sạch chúng sinh.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại.
Trước mặt nó, chỉ có một mình Bách Lý Đông Quân.
Ngay cả Nam Cung Xuân Thủy cũng thối lui tới bên cạnh Lạc Thủy.
“Bên trong chính là cô gái mà hắn luôn mong nhớ à?” Lạc Thủy nghi hoặc.
Nam Cung Xuân Thủy nhún vai: “Chắc thế.”
Thị nữ áo xanh cầm roi ngựa lập tức nhảy xuống, quan sát Bách Lý Đông Quân từ trên xuống dưới.
Bách Lý Đông Quân mặc một bộ áo trắng, eo dắt ngọc kiếm, gương mặt tuấn lãng.
So với thiếu niên say khướt mười năm trước, coi như xứng với hai chữ ‘phong lưu’.
Chỉ có vẻ mặt hơi ngốc.
Thị nữ áo xanh âm thầm suy nghĩ.
Thời khắc này Bách Lý Đông Quân đứng đó bỗng thấy luống cuống tay chân, không biết để tay vào đâu, mắt nên nhìn nơi nào, chỉ có diện mạo phong lưu chứ trái tim căng thẳng tới mức muốn nhảy ra ngoài.
“Vẫn là thằng ngốc.” Thị nữ áo xanh thở dài, đi tới vén rèm xe ngựa màu trắng. Mọi người ở đây đều nín thở chờ đợi, ai nấy duỗi cổ, hiếu kỳ không biết rốt cuộc bên trong cất giấu thần thánh ra sao?
Một cô gái hoàn mỹ mặc tấm áo trắng bước ra khỏi xe ngựa, bàn chân nhẹ nhàng giẫm lên một đóa hoa sơn trà, cô đứng thẳng người, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Phong hoa tuyệt đại. Trong lòng mọi người chỉ còn lại suy nghĩ này.
Trong đầu Bách Lý Đông Quân lại xuất hiện bốn chữ khác như đang chế nhạo y.
Tướng mạo bình thường.
Không phải y cảm thấy cô gái trước mặt có tướng mạo bình thường, mà là không ngừng nghĩ tới một cô gái ‘tướng mạo bình thường’ khác.
Cô gái đi từng bước một tới, đứng tới cách Bách Lý Đông Quân một bước rồi mới ngừng lại.
Rốt cuộc Bách Lý Đông Quân cũng thu hồi những suy nghĩ linh tinh kia, khôi phục bình tĩnh, nhìn cô gái trước mặt.
Lúc này, cách bọn họ gặp mặt lần đầu dưới tán cây hoa anh đào ở Càn Đông Thành, đã tận mười năm.
Vẫn như khi vừa gặp, thậm chí còn đẹp hơn năm đó.
“Đã... đã lâu không gặp.” Bách Lý Đông Quân lắp bắp.
“Đúng là rất lâu, mười năm. Khi mới gặp ngươi ta là thiếu nữ mười lăm tuổi, bây giờ đã hai mươi lăm rồi.” Cô gái cười một tiếng.
Bách Lý Đông Quân nuốt một ngụm của miếng: “Nàng còn đẹp hơn năm đó...”
Cô gái nhón chân, ngửa đầu lên: “Ngươi cũng cao lớn hơn nhiều.’
“Ta vừa vào bậc thứ ba trên Quan Tuyệt Bảng, giang hồ bách hiểu, quan tuyệt thiên hạ, như vậy có coi là dương danh thiên hạ không?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Có. Cho nên hôm nay ta tới đây thực hiện lời hứa của mình.”
“Ừm.”
Sau đó là im lặng.
Thị nữ áo xanh quay đầu đi, nhìn nơi khác, huýt sáo đầy ẩn ý.
Đám người Tuyết Nguyệt thành cũng coi như thấy đủ trò hay rồi. Giờ mà giải tán thì có vẻ không ổn cho lắm, nhưng đứng ngoài quan sát thì lại có cảm giác đau đầu, giống như nhìn thì thiếu lễ độ, nghe thì thiếu lễ độ, nói thì thiếu lễ độ, động vào thì thiếu lễ độ.
Mọi thứ ở đây, nên dành lại cho bọn họ.
Bách Lý Đông Quân cũng hơi đỏ mặt. Gặp rồi, sau đó thì sao?
Hình như y chưa từng nghĩ tới vấn đề này, chỉ nghĩ một ngày nào đó mình dương danh thiên hạ, vị tỷ tỷ như thần tiên kia sẽ trở lại tìm mình.
Trong Tuyết Nguyệt thành, các đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, sứ giả Bách Hiểu Đường kéo thấp nón che, Lạc Thủy nhìn Nam Cung Xuân Thủy.
Sắc mặt Nam Cung Xuân Thủy nghiêm nghị.
Kết quả vẫn là cô gái áo trắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng kia: “Nghe nói ngươi ủ rượu là tuyệt thế trong thiên hạ, trước khi vào Quan Tuyệt Bảng, ta đã nghe câu chuyện về ngươi. Mang bảy bình rượu Tinh Dạ tới Điêu Lâu Tiểu Trúc, đại thắng Thu Lộ Bạch. Ta muốn uống rượu mà ngươi ủ.”
“Được, nếu muốn uống mười hai loại tuyệt phẩm, Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An, Đồ Tô, nguyên Chính, Quế Hoa, Đỗ Khang, Tùng Hoa, Thanh Văn, Bàn Nhược, vẫn là bảy trản Tinh Dạ tửu Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang đều đã ủ xong. Đáng tiếc, mọi người chỉ biết chuyện ta tới đấu với Điêu Lâu Tiểu Trúc, nhưng lại không biết sau đó treo một bình Đào Hoa Lạc Nguyệt trên chỗ cao nhất của Thiên Khải Thành, đó mới là tuyệt diệu.” Nói tới rượu, Bách Lý Đông Quân không còn vẻ chất phác như lúc vừa rồi, y khẽ lắc đầu: “Đáng tiếc, chỉ có một bình.”
Cô gái áo trắng cũng lắc đầu: “Đã tới tòa thành này, không muốn uống gì khác, chỉ muốn uống Phong Hoa Tuyết Nguyệt.”
Gió Thượng Quan, hoa Hạ Quan, Thương Sơn, trăng Nhĩ Hải.
Đây là bốn cảnh sắc đặc biệt của Tuyết Nguyệt thành. Bách Lý Đông Quân ở đây ba năm, từng uống Phong Hoa Tuyết Nguyệt đặc trưng của nơi này, hắn căn cứ theo phương pháp cất rượu truyền đời của các cư dân, cũng ủ ra Phong Hoa Tuyết Nguyệt riêng của mình. Không ngờ thần tiên tỷ tỷ trước mặt còn biết cả chuyện này.
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu nhìn lên trời, gật đầu cười vang: “Tối nay trăng sáng, đương nhiên là uống được.;”
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt, đủ cả bốn không? Thiếu mất một món thì không coi là rượu ngon.”
“Thiếu chút tuyết Thương Sơn, theo ta đi hái nào.” Bách Lý Đông Quân vươn tay, mỉm cười, chỉ trong chốc lát đã toát ra khí tức phong lưu. Y kéo cô gái, tung người nhảy về phía Thương Sơn, bỏ lại cả đám đệ tử Tuyết Nguyệt thành đang ngây ngốc.
Đột nhiên vậy à? Thiếu niên vừa rồi còn chất phác ngựa ngùng, sao mới chốc lát đã chủ động ra tay rồi?
Thị nữ áo xanh đang giơ tay định cản, nhưng bị Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng vung tay áo hất ngược về. Lúc này cô mới nhớ ra, đây không còn là thằng nhóc ngốc nghếch năm xưa mà là cao thủ có tên trên bậc thứ ba của Quan Tuyệt Bảng.
“Đúng rồi, tỷ tỷ, nàng tên là gì? Mười năm trước ta quên hỏi.” Bách Lý Đông Quân dịu dàng nói.
“Ta tên Nguyệt Dao.” Cô gái áo trắng cúi đầu.
Nam Cung Xuân Thủy nhảy một cái, lên tới cửa thành, nhìn bóng lưng hai người đi xa, như đang suy tư.
Lạc Thủy hạ xuống bên cạnh hắn, nghi hoặc nói: “Hình như chàng quen biết vị cô nương này?”
Nam Cung Xuân Thủy cố gắng ghi nhớ gương mặt trong trí nhớ, khẽ thở dài: “Bắc Khuyết đế nữ?”