Một bình rượu, tên Hận Vãn, đây là bình duy nhất Lạc Hà để lại cho Bách Lý Đông Quân.
Hận gặp nhau muộn, không biết đây là lời hắn muốn nói với Bách Lý Đông Quân hay để lại cho Bách Lý Đông Quân nói với cô gái kia.
Dù sao thì Bách Lý Đông Quân và ngồi đối diện nhau, trước mặt chỉ còn bình rượu này.
“Nguyệt Dao cô nương. Bây giờ ta đang có rất nhiều tâm trạng, nàng có thể nói chuyện nàng muốn nói.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.
Nguyệt Dao cười khổ một cái: “Không phải chuyện tốt lành gì. Có lẽ sẽ khiến tâm trạng của ngươi càng không tốt.”
“Thế thì đừng nói.” Bách Lý Đông Quân uống một ngụm rượu buồn: “Giờ ta có vận mười lần chân khí cũng không nghe thấy tiếng mắng chửi nữa rồi.”
Nguyệt Dao thở dài một tiếng: “Nhưng nếu không nói, e là tâm trạng không chỉ là không tốt.”
Bách Lý Đông Quân giơ tay vỗ trán: “Chẳng trách sư phụ bỏ đi ngay lúc này, rõ ràng là ông ấy sợ có chuyện phiền phức tới tìm mình.”
“Đúng vậy, nếu có sư phụ ngươi ra tay, chuyện này sẽ rất đơn giản. Thực ra, phụ thân ta biến thành như vậy có liên quan tới sư phụ ngươi.” Nguyệt Dao chậm rãi nói.
Bách Lý Đông Quân nhướn mày: “Phụ thân nàng?”
“Phụ thân ta tên là Nguyệt Phong Thành, là vị hoàng đế thứ chín của Bắc Khuyết, cũng là vị cuối cùng. Bắc Khuyết chúng ta chỉ là nước nhỏ ở biên giới, nhưng người người tập võ nên được tôn là Võ Quốc. Bộ tộc họ Nguyệt chúng ta cũng đời đời tu luyện võ học tuyệt thế mà tiền nhân để lại, tới đời phụ thân ta có thể nói là quốc lực cường thịnh đến cực điểm, phụ thân ta cũng là hoàng đế Bắc Khuyết võ công cao cường nhất trong trăm năm qua. Phụ thân chí hướng cao xa, không muốn làm một nước nhỏ ở biên giới nữa, cho nên âm thầm liên kết với Tây Sở, khởi xướng chiến tranh với Bắc Ly. Tây Sở là đại quốc có thể đối đầu với Bắc Ly, cho nên Bắc Ly phái phần lớn binh lực tới đối phó bọn họ, chỉ chia một nhánh quân tới chống lại Bắc Khuyết. Tuy Bắc Khuyết chúng ta nước nhỏ ít người, nhưng toàn dân đều có thể thành binh, tập kết nam tiến, gần như không thể đỡ. Phụ thân ta còn có thể lấy đầu đối phương giữa thiên binh vạn mã mà không tốn bao nhiêu công sức. Vì vậy Bắc Ly điều Quân Thần Diệp Vũ trong quân đội phía tây tới, như vậy mới khiến chiến cuộc tạm thời hòa hoãn lại.” Nguyệt Dao ngừng một chút, uống một ngụm rượu rồi tiếp tục nói: “Chuyện sau đó chắc ngươi cũng biết đại khái.”
Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Tây Sở bị Phá Phong Quân của ông nội ta phá, ngai vàng trăm năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, lãnh thổ trực tiếp bị đặt vào Bắc Ly. Ông nội ta được phong làm Trấn Tây Hầu, trấn thủ phía tây, mãi tới hôm nay. Ta đã nghe câu chuyện về ông nội rất nhiều lần rồi nhưng rất ít khi nghe chuyện về Bắc Khuyết. Vì cái tên Diệp Vũ đại tướng quân rất ít khi được nhắc tới, ông ấy như là... một cấm kỵ.”
“Đúng. Vì Diệp Vũ tướng quân vốn là người Bắc Khuyết!” Nguyệt Dao trầm giọng nói.
“Hả?” Bách Lý Đông Quân xoa chén rượu trong tay, hơi ngạc nhiên.
“Diệp Vũ tướng quân ra đời trong danh môn của Bắc Khuyết, phụ thân của ông ấy ủng hộ tứ thúc của ta kế vị, nhưng cuối cùng thất bại nên chạy trốn tới Bắc Ly. Tuy Bắc Ly thu lưu phụ thân của Diệp Vũ tướng quân nhưng không trọng dụng ông ấy. Mãi tới sau này Diệp Vũ tướng quân kết bạn với Thái An Đế trong quân đội, còn trở thành đồng bọn tin cậy nhất với Thái An Đế, vận mệnh của bọn họ mới thay đổi. Ông ấy được phái tới đối phó với Bắc Khuyết cũng là vì người trong triều đình Bắc Ly cho rằng ông cực kỳ căm thù hoàng tộc Bắc Khuyết lúc bấy giờ.” Nguyệt Dao tiếp tục nói: “Trên thực tế, Diệp Vũ tướng quân cũng ngăn cản được đại quân Bắc Khuyết vốn đang hùng mạnh không thể đỡ nổi. Nhưng phụ thân ta và bốn vị hộ pháp võ công trác tuyệt cũng gây ra phiền toái không nhỏ cho ông ấy. Phụ thân ta thậm chí đích thân ra tay chỉ để ám sát Diệp Vũ tướng quân. Diệp Vũ tướng quân trong chiến trận thì đánh đâu thắng đó, nhưng nói tới võ công thì không phải đối thủ của phụ thân ta. Ngày đó phụ thân ta suýt nữa thành công, nhưng...”
“Sư phụ ta đến?” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.
“Đúng vậy, là Lý tiên sinh của học đường. Lúc đó còn chưa danh chấn thiên hạ như hiện tại, nhưng ông ấy vừa ra tay đã đánh cho phụ thân ta đứt rời kinh mạch, nếu không phải ông ấy còn lưu thủ, chắc chắn hôm đó phụ thân ta đã chết ngay trước doanh trướng của Diệp tướng quân. Sau đó phụ thân ta và tứ đại hộ pháp trốn thoát, vốn cũng định đầu hàng, nhưng hoàng đế Bắc Ly hạ lệnh diệt quốc. Diệp Vũ tướng quân không thể không tiếp tục nhổ trại tiến công, nhưng người Bắc Ly không ngờ là Diệp Vũ tướng quân không có thù hận gì với cố quốc, ông ấy ráng sức kéo chậm hành trình. Cuối cùng tuy Bắc Khuyết không còn tồn tại nhưng đại đa số dân chúng Bắc Khuyết đã trốn tới vùng cực bắc. Có một số người chết trên đường, cũng có người không trốn thoát khỏi thiết kỵ của Bắc Ly, nhưng cuối cùng bộ tộc chúng ta vẫn còn tồn tại trên cõi đời.” Nguyệt Dao thở dài: “Về sau Diệp Vũ tướng quân bị phán tội mưu phản, có một tội trạng là ra sức kéo dài hành trình của quân đội.”
“Diệp Vũ tướng quân là phụ thân của một vị bằng hữu thân thiết với ta.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói: “Nguyệt Dao tỷ tỷ kể chuyện này, là có liên quan tới vị bằng hữu của ta à?”
“Có lẽ duyên phận trùng hợp như vậy, thật ra hai chuyện này không có gì liên quan, nhưng người trong chuyện này lại có ngàn vạn mối liên hệ.” Nguyệt Dao tiếp tục nói: “Sau khi phụ thân ta tới vùng cực bắc, tốn ba năm mới khôi phục công lực, sau đó ông ấy bắt đầu tu luyện Hư Niệm công. Đây là một môn tà công mà bộ tộc họ Nguyệt chúng ta cấm tu luyện, trong quá trình tu luyện rất dễ bị phản ngược lại, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma. Nhưng phụ thân muốn đánh bại Lý tiên sinh, ngóc đầu trở lại, cho nên cưỡng ép tu luyện môn công pháp này. Luyện tới tầng thứ tám, phụ thân không cách nào tiến thêm một bước, thế nên ông ấy đi vào Lang Nguyệt Phúc Địa, bắt đầu bế tử quan. Mà tử quan đã đóng hơn mười năm, nếu còn tiếp tục như vậy, phụ thân ta sẽ chết.”
Bách Lý Đông Quân nheo mắt lại: “Sau đó thì sao?”
“Chúng ta muốn cứu phụ thân ra. Nhưng từ khi phụ thân vào Lang Nguyệt Phúc Địa, khí tức của ông ấy đã nối liền với phúc địa, cấm chế mà ông ấy bố trí cũng không có ai mở được. Trừ phi người đó...” Nguyệt Dao nhìn về phía Bách Lý Đông Quân: “Cũng tu luyện Hư Niệm công.”
“Thế các ngươi gọi hộ pháp tu luyện là được mà?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.
“Hư Niệm công có yêu cầu cực cao đối với người tập luyện, trừ phi là võ mạch bẩm sinh, bằng không vốn không cách nào tu luyện. Cho nên từ rất nhiều năm trước chúng ta đã bắt đầu đi khắp thiên hạ tìm kiếm người có võ mạch bẩm sinh. Người Bắc Khuyết chúng ta tu luyện Đoạn Mạch thuật, cao thủ lợi hại một chút chỉ nhìn một cái là nhận ra tư chất võ học của một người. Chúng ta gặp được ngươi trong Càn Đông Thành, ngươi từng là lựa chọn tốt nhất của chúng ta, nhưng lúc đó Cổ Trần ở bên cạnh ngươi, chúng ta không thể mang ngươi đi.”
Bách Lý Đông Quân nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp Nguyệt Dao, gật nhẹ đầu: “Hóa ra là như vậy.”
“Lần đầu tiên ngươi tới Thiên Khải Thành, Vô Tác sứ trong tứ đại hội pháp của chúng ta đã từng lẻn vào Thiên Khải Thành, ý đồ dẫn ngươi đi. Nhưng hắn thất bại, thế nhưng một vị môn nhân khác, Hồn Quan Phi Ly đã gặp được một người, cũng là võ mạch bẩm sinh.” Nguyệt Dao nói.
Bách Lý Đông Quân đặt chén rượu xuống: “Diệp Đỉnh Chi.”