“Đúng vậy, sau ngươi, Diệp Đỉnh Chi là người thứ hai có võ mạch bẩm sinh mà chúng ta phát hiện. Đồng thời các tôn sứ Thiên Ngoại Thiên cho rằng hắn mới là lựa chọn thích hợp hơn ngươi.” Nguyệt Dao nói: “Trước mắt người chấp chưởng Thiên Ngoại Thiên là Vô Tướng sứ, hắn sẽ nhanh chóng quyết định, coi Diệp Đỉnh Chi là mục tiêu mới.”
“Vì sao hắn lại là lựa chọn tốt nhất?” Bách Lý Đông Quân xiết chặt nắm tay.
“Bên cạnh ngươi luôn có Ảnh vệ của phủ Trấn Tây Hầu bảo vệ, còn ông nội ngươi lại nắm giữ quân quyền, phụ thân ngươi đang lúc tráng niên, gia tộc mẫu thân ngươi thì thâm sâu khó lường, sau này còn trở thành đệ tử quan môn của Lý Trường Sinh, có học đường và bát công tử che trở. Muốn cướp ngươi từ tay bọn họ, quá khó khăn. Còn Diệp Đỉnh Chi...” Nguyệt Dao cúi đầu, không nói gì.
“Còn Diệp Đỉnh Chi.” Bách Lý Đông Quân cười gằn: “Nhà hắn đã bị diệt tộc, giờ đang là khâm phạm triều đình, tuy sư phụ hắn là cao thủ đệ nhất Nam Quyết nhưng đã chết mấy năm trước rồi. Hắn coi bốn biển là nhà, không những không có ai che chở mà còn bị truy sát vĩnh viễn không lúc nào ngừng. So với ta, đúng là hắn dễ bắt đi hơn. Nhưng có một điều, các ngươi nghĩ sai rồi.”
“Đầu tiên, ta phải chỉnh lại một điều.” Nguyệt Dao mỉm cười: “Là bọn hắn, không phải các ngươi. Suy nghĩ của ta và các vị tôn sứ không giống nhau.”
“Hả?” Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày.
“Tuy ta cũng rất hy vọng phụ thân ta có thể thoát khỏi tử quan, nhưng ta không muốn khơi gợi chiến hỏa một lần nữa. Di dân của Bắc Khuyết đã trải qua rất nhiều năm cố gắng mới có thời gian như hiện tại, tuy vùng cực bắc nghèo nàn, nhưng ít nhất chúng ta vẫn còn sống sót. Nhưng nếu lại phát động chiến tranh với Bắc Ly, như vậy rất có thể Bắc Khuyết sẽ thật sự không còn. Mở mang bờ cõi dẫu sao cũng chỉ là dục vọng của đám người quyền cao chức trọng, còn những bình dân kia, có lẽ bọn họ chỉ vừa mới dựng xong một ngôi nhà.” Giọng nói của Nguyệt Dao hạ thấp: “Ta từng bảo Thanh Nhi đánh xe dẫn ta chu du giữa các nước, trong thời gian đó ta đã thấy các hào môn quyền quý tranh chấp không ngừng, cũng thấy các gia đình nghèo khổ tự có niềm vui. Bây giờ di dân Bắc Khuyết chỉ cần một ngôi nhà.”
“Thế thì nàng tới tìm ta là định?” Bách Lý Đông Quân giật mình.
“Ta hy vọng ngươi có thể cứu phụ thân của ta ra, nhưng ta không muốn giúp ông ấy luyện thành Hư Niệm công. Còn lại cứ giao cho ta, ta tự có cách thuyết phục phụ thân.” Nguyệt Dao cúi đầu: “Ta biết thỉnh cầu này có phần quá đáng, thậm chí rất nguy hiểm, nhưng...”
“Lên đường thôi.” Bách Lý Đông Quân đứng dậy: “Lập tức xuất phát!”
Thị nữ áo xanh sau lưng che miệng cười một tiếng: “Tiểu thư, quả nhiên là ta đoán trúng rồi.”
Nguyệt Dao mỉm cười: “Sao lại đáp ứng nhanh chóng như vậy?’
“Ta hy vọng một ngày nào đó nàng cũng có thể đáp ứng ta một chuyện, cũng nhanh chóng như ta ngày hôm nay.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười nói.
Nguyệt Dao nhìn thị nữ áo xanh một cái, lại nhìn sang Bách Lý Đông Quân: “Chuyện gì?”
“Đã là một ngày nào đó thì đương nhiên không phải hôm nay rồi.” Bách Lý Đông Quân vỗ thanh kiếm bên hông: “Đi nhé? Tới khu vực cực bắc của các ngươi. Ta chưa bao giờ tới phía bắc đâu. Nghe nói vùng cực bắc tuyết rơi quanh năm cũng là nơi rất đẹp.”
“Được, vậy hôm nay xuất phát luôn. Nhưng rất đáng tiếc, không phải tới Thiên Ngoại Thiên mà là tới bên ngoài Cô Tô thành, dưới Hàn Sơn tự.” Nguyệt Dao trầm giọng nói.
Bách Lý Đông Quân sững sờ: “Ngươi cũng biết ta định tới tham gia tiệc mừng ba tuổi của con trai Diệp Đỉnh Chi à? Ta còn tưởng các ngươi muốn ta tới Thiên Ngoại Thiên trước, ta đang định gửi thư cho hắn, lần sau mới gặp.”
“Không, chúng ta phải tới tìm Diệp Đỉnh Chi, vì hắn, đang gặp nguy hiểm.” Nguyệt Dao hạ giọng nói: “Ta nhận được tin tức, Vô Tướng sứ ở Thiên Ngoại Thiên đã ra tay, phái Hồn Quan Phi Ly và Phách Quan Phi Trản tới chỗ Diệp Đỉnh Chi. Lần này bọn họ rất quyết tâm, chúng ta phải đến trước bọn họ.”
“Bọn họ định bắt Diệp Đỉnh Chi đi à? Thế thì bọn họ quá coi thường người bạn này rồi. Tuy mấy năm rồi không gặp, nhưng ta tin bây giờ võ công của hắn tuyệt đối không dưới ta. Mà cho dù có bị mang đi, hắn cũng không làm theo ý muốn của bọn họ, cho dù có giết hắn cũng thế thô.” Bách Lý Đông Quân ngạo nghễ nói: “Có một số người sẽ không bao giờ khuất phục.”
“Ngươi quá ngây thơ.” Nguyệt Dao khẽ thở dài: “Bây giờ Diệp Đỉnh Chi đã có thê tử, có con trai, như vậy cũng là hắn đã có nhược điểm. Nếu ta cho ngươi biết, năm xưa người cứu Dịch Văn Quân chính là người của Thiên Ngoại Thiên thì sao?”
“Cái gì?” Bách Lý Đông Quân kinh hãi: “Vì sao Thiên Ngoại Thiên lại làm như vậy?’
“Vô Tướng sứ từng là danh thủ Bắc Khuyết, hắn tinh thông kỳ đạo, thuật thấu tâm cao siêu nhất trong Thiên Ngoại Thiên. Cuộc sống mỹ mãn của Diệp Đỉnh Chi hiện tại chính là ván cờ mà hắn từ từ thiết kế, bây giờ hắn định thu quân.” Nguyệt Dao nheo mắt lại: “Cho Diệp Đỉnh Chi thứ hắn mong muốn nhất, lại cướp đi thứ hắn mong muốn nhất, lại thêm tà thuật của Hồn Quan Phi Ly, Phách Quan Phi Trản, chắc chắn Diệp Đỉnh Chi sẽ nhập ma ngay lập tức. Mà một khi nhập ma, trong lòng chỉ có sát ý, Thiên Ngoại Thiên khống chế hắn cũng dễ như trở bàn tay.”
Bách Lý Đông Quân đã không kiềm chế nổi cơn tức giận: “Nếu chúng ta tới Thiên Ngoại Thiên, ta có gặp được Vô Tướng sứ này không?”
“Có.” Nguyệt Dao trả lời.
“Chắc chắn ta sẽ khiến hắn trả giá đắt.” Bách Lý Đông Quân trở về phòng, lấy ra một thanh đao: “Chúng ta đi thôi, tới ngoài Cô Tô thành, dưới Hàn Sơn tự!”
“Rất ít khi thấy ngươi dùng đao.” Nguyệt Dao đột nhiên nói.
“Kiếm của ta tên Bất Nhiễm Trần, đao tên Tẫn Duyên Hoa. Lấy cả đao kiếm ra, tức là...” Bách Lý Đông Quân ho nhẹ một tiếng: “... ta muốn giết người.”
Trong lúc lơ đãng, sát khí bộc phát.
“Hay nên nói là, loại bỏ một số thứ dơ bẩn trên thế gian này.”
Ngoài Cô Tô thành, Hàn Sơn tự.
Vô Thiền cõng một bọc hành lý đứng ngoài cửa thiền phòng: “Sư phụ, sư phụ, lên đường thôi.”
Vong Ưu đại sư đẩy cửa đi ra: “Vô Thiền, bao giờ con mới nôn nóng muốn đọc kinh như luyện võ đây.”
“Lần này biện luận Phật đạo, chẳng phải là so tài đọc kinh và luyện võ à? Cùng một ý thôi.” Vô Thiền gãi cái đầu trọc của mình.
Vong Ưu đại sư thở dài: “Cái trò nói hươu nói vượn này của con có phải là Diệp Đỉnh Chi dạy không?”
“Ha ha ha ha, đâu có đâu có, là vợ của Diệp đại ca dạy con.” Vô Thiền nhấc bọc hành lý. “Tỷ ấy còn nói trông con rất anh tuấn, sau này con hoàn tục, sẽ giới thiệu cô bé nào đó cho con.”
“Thượng bất chính thì hạ tất loạn.” Vong Ưu đại sư vỗ đầu Vô Thiền một cái: “Còn định hoàn tục cơ à?”
“Sư phụ, đi thôi đi thôi. Con chờ trong Hàn Sơn tự đã lâu lắm rồi, khó khăn lắm mới được đi xa, đừng lề mề nữa.” Vô Thiền vội vàng la lên.
Vong Ưu đại sư thở dài, cũng đi ra ngoài: “Chỉ hy vọng Diệp Đỉnh Chi không gặp chuyện gì.”
“Còn lo cho Diệp đại ca à? Huynh ấy đã khác với năm xưa rồi, bây giờ huynh ấy ngoài cười nhiều quá tới mức mặt đầy nếp nhăn ra, làm gì có chuyện gì!”