Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã Dịch Full)

Chương 276 - Chương 276. Nhìn Lại Chuyện Xưa

Chương 276. Nhìn lại chuyện xưa

Phủ đại tướng quân.

Một cậu bé đang nghiêm túc cầm trường kiếm luyện tập kiếm pháp mà phụ thân vừa truyền thụ, nắng chói chang, cậu đã đổ mồ hôi đầy đầu.

“Các huynh trưởng đều có thể ra trận giết địch rồi, ta phải nhanh chóng đuổi theo mới được!”

Cách hắn khá xa, hai người trung niên đang đi song song với nhau, một người vóc dáng khôi, mặc bộ giáp nhẹ, gương mặt lại khá nho nhã. Một người khác cao gầy, ánh mắt sắc bén, tay phải còn đắt theo một cô bé như tạc từ ngọc thạch.

“Tiểu công tử thiên phú trác tuyệt, là kỳ tài luyện võ tài ba nhất mà ta từng thấy. Nhưng không ngờ tiểu công tử không chỉ có thiên phú cao mà còn chăm chỉ như vậy. Xem ra Diệp tướng quân có người kế tục rồi.” Người trung niên cao ráo cảm thán.

Người trung niên được gọi là Diệp tướng quân mỉm cười: “Ta vẫn hy vọng Phong nhi có thể làm người bình thường. Hiện nay thiên hạ thái bình, đâu có gì cần đánh.”

“Tướng quân nói đùa rồi. Chiến sự trong thiên hạ này có lúc nào ngừng kia chứ?” Người trung niên cao gầy vuốt ve chòm râu của mình.

Cô bé nhìn sang phía cậu bé đang nghiêm túc luyện kiếm, ngẩng đầu lên nhìn cha mình: “Cha ơi, trông cậu ấy thật vất vả.”

“Người tương lai sẽ làm đại tướng quân, đương nhiên lúc bé phải vất vả rồi.” Người trung niên giải thích với cô bé.

“Cha, sau này con không muốn làm đại tướng quân, con không luyện võ có được không?” Cô bé chu môi nói.

“Thế cũng không được. Con là truyền nhân của Dịch gia ta, sẽ phải bảo vệ hoàng thành này. Tướng quân quản lý bên ngoài, con quản lý bên trong.”

“Cha nói giống như quan hệ giữa người với mẫu thân à?” Cô bé nhíu mày.

Người trung niên im lặng, sửng sốt, sau đó đột nhiên nhìn Diệp tướng quân kia, mỉm cười nói: “Diệp tướng quân, ta đột nhiên có một ý tưởng.”

Diệp tướng quân cũng cười vang: “Có lẽ là ý tưởng không tồi.” Hắn giơ tay vẫy một cái: “Phong nhi!”

Cậu bé buông thanh kiếm trong tay xuống, lau mồ hôi trên trán, nhìn về cách đó không xa, vui vẻ gọi: “Cha!”

“Phong nhi, tới đây.” Diệp tướng quân gọi.

Cậu bé vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt Diệp tướng quân: “Cha, con đã luyện gần xong kiếm pháp mà cha dạy con hôm qua rồi. Bây giờ con tập lại cho cha xem nhé?”

“Không vội, Phong nhi, tới gặp Dịch thúc thúc đi.” Diệp tướng quân đẩy cậu bé tới.

Cậu bé ngẩng đầu lên chào: “Dịch thúc thúc.”

Nam tử trung niên cao gầy nhìn cậu bé, giơ tay đặt nhẹ lên đầu cậu một cái, ánh mắt toát lên vẻ tán thưởng: “Không tệ không tệ, võ mạch bẩm sinh. Đây là lần đầu tiên ta thấy đấy. Sau này có muốn theo ta học võ không?”

Cậu bé lắc đầu: “Ta học với phụ thân là được.”

“Phụ thân ngươi là thuật binh mã, khác với võ học của ta...” Người trung niên dụ dỗ.

“Ai da, người ta không muốn học thì cha đừng có ép chứ. Cha lúc nào cũng thế, coi võ công của mình như bảo bối, có thấy ai coi võ công như bảo bối thế không?” Cô bé đột nhiên buông tay người trung niên, nắm lấy tay cậu bé: “Không để ý tới họ nữa, chúng ta ra ngoài chơi nhé?”

Thấy có người giải vây, cậu bé thở phào một tiếng, cậu luyện nửa ngày cũng thoáng mệt, tuy cậu rất chăm chỉ nhưng ham chơi là bản tính của trẻ con. Cậu suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu lên nhìn phụ thân của mình.

Diệp tướng quân gật nhẹ đầu, mỉm cười nói: “Đi đi, nhớ chăm sóc muội muội nhé.”

“Vâng.” Cậu bé gật đầu rồi kéo cô bé chạy ra ngoài.

“Xin chào, ta tên là Diệp Phong, ngươi tên là gì?”

“Ta tên là Dịch Văn Quân.”

Diệp tướng quân nhìn theo bóng lưng hai đứa bé, mỉm cười nói: “Không thể để con trai ta làm đồ đệ ngươi rồi.”

“Thế thì làm con rể cũng không tệ.” Người trung niên cao gầy cười nói.

Diệp Đỉnh Chi đột nhiên mở mắt, thê tử bên cạnh đã ngủ say, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt dịu dàng của cô. Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, giơ tay vuốt ve, khẽ nói: “Hóa ra chúng ta còn là được đính hôn từ bé.”

Sau khi ngã xuống sườn núi, Diệp Đỉnh Chi đã không nhớ được nhiều chuyện hồi bé, hôm nay đột nhiên mơ về năm xưa, không ngờ giữa mình và Dịch Văn Quân còn có câu chuyện như vậy. Nhưng cũng không rõ đây là chuyện thật sự xảy ra khi còn bé hay một giấc mơ khó hiểu của mình. Hắn bò khỏi giường, nhìn con trai đang ngủ trong nôi, không khỏi lắc đầu cười.

Ai mà ngờ sẽ có ngày như thế này, phải nói thế nào nhỉ? Cuộc sống thật giản đơn?

Đáng lẽ phải tung hoành thiên hạ chứ? Như cái gã Bách Lý Đông Quân kia, nghe người trong thành nói, bây giờ hắn đã là cao thủ trên Quan Tuyệt Bảng. Không biết bây giờ Bách Lý Đông Quân mà gặp mình, hắn có chế giễu mình không? Nếu hắn dám chế giễu, vậy thì đánh hắn ngã lăn quay ra. Mấy năm nay tuy mình ở ẩn, nhưng võ công hoàn toàn không thụt lùi, không yếu hơn Bách Lý Đông Quân bao nhiêu.

Diệp Đỉnh Chi bước ra cửa phòng, bắt đầu luyện quyền dưới ánh trăng.

Trong phòng, Dịch Văn Quân lại hơi cau mày.

Cô vốn đang trong giấc mộng, nhưng dường như giấc mơ đẹp vừa rồi lại biến thành ác mộng.

Cô mơ thấy một cung điện vàng so lộng lẫy, trong cung điện không có tới một người hầu, chỉ đặt một cái nôi, tự đưa đẩy ở đó.

“An Thế?” Dịch Văn Quân khẽ gọi.

Đứa bé trong nôi không để ý tới cô, như đang trong giấc ngủ.

“An Thế?” Dịch Văn Quân từ từ bước tới, trong lòng càng lúc càng cảm thấy lạnh buốt, cô đi tới trước cái nôi, do dự một hồi lâu mới cúi đầu dò xét.

Cô vô thức cảm thấy trong nôi như có thứ gì đó đáng sợ, nhưng lại không tự chủ được nhìn xuống.

Cũng may, chỉ là một đứa trẻ bình thường.

Rất giống An Thế, nhưng mi tâm có một nốt ruồi nhỏ. Đứa bé thấy Dịch Văn Quân là nhếch miệng cười, cực kỳ vui mừng gọi: “Mẹ.”

Dịch Văn Quân nhíu mày lắc đầu: “Ta không phải mẹ ngươi.”

“Không, ngươi là.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Dịch Văn Quân sợ tới đổ mồ hôi lạnh khắp người, lập tức quay lại, thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trước mặt mình.

“Sư... sư huynh?”

Lạc Thanh Dương mặc áo xanh đứng đó, thần sắc lạnh lùng, nhìn Dịch Văn Quân một cái, lại nhìn đứa trẻ trong noi, trầm giọng nói: “Nó là Tiêu Vũ.”

“Vũ Nhi?” Dịch Văn Quân bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức xoay người ngồi dậy.

Cái nôi bên cạnh đang nhẹ nhàng đung đưa.

Diệp Đỉnh Chi nghe trong phòng có tiếng động, thu quyền chạy vào, nghi hoặc: “Sao vậy?”

Dịch Văn Quân lau mồ hôi trên trán, mỉm cười với Diệp Đỉnh Chi: “Không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.”

 

Bình Luận (0)
Comment