Sáng sớm.
Bên ngoài Cô Tô thành, cạnh vịnh Thanh Thủy, một bộ áo tím lay động theo làn gió.
“Ta ở đây đã gần bốn năm rồi.” Cô gái nhìn hồ nước trong veo, lẩm bẩm.
Nơi này đúng là rất đẹp, chia rõ bốn mùa, ngày xuân có hoa, vào đông có tuyết, thoải mái dễ chịu hơn Thiên Ngoại Thiên nghèo nàn cô độc nhiều. Nếu ở đây lâu ngày, tìm một người đọc sách tuấn tú nho nhã ở nơi này, kết phu thê với hắn, sau đó sống quãng thời gian yên bình, cũng coi là một chuyện tốt đẹp...
“Nói đùa gì vậy.” Cô gái nhẹ nhàng vén lọn tóc mai, vung tay, khiến mặt hồ phẳng lặng nổi gợn sóng; “Chỉ có loại nam nhân thiếu chí khí như Diệp Đỉnh Chi mới chịu chấp nhận cuộc sống yên bình như vậy.”
Khi cô vừa gặp Diệp Đỉnh Chi, tuy trong lòng có mục đích khác, nhưng vẫn mang theo đôi chút khâm phục, cảm thấy hắn là loại người tương lai có thể làm đại sự. Nhưng mấy năm qua, biểu hiện của hắn khiến cô rất thất vọng. Mấy hôm trước thậm chí cô đã thấy Diệp Đỉnh Chi vào trong thành mua thức ăn, trên cổ là một cậu bé như khắc bằng ngọc thạch, mặt mũi tươi cười, đúng là khiến người ta bực bội.
“Nguyệt Khanh tiểu thư có vẻ không vui lắm nhỉ?” Một giọng nói mang chút ý cười vang lên.
Hai người hạ xuống trước mặt cô gái.
Một người phong thái hiên ngang, gương mặt mỉm cười, áo trắng phất phới, mang đầy khí chất phong lưu văn nhã của công tử.
Một người thì bả vai buông thõng, mặt không biểu cảm, dáng vẻ mặt ủ mày chau.
“Hồn Quan Phi Ly, Phách Quan Phi Trản, các ngươi tới muộn quá.” Nguyệt Khanh bất mãn nói.
Phi Ly cười nói: “Không sớm không muộn, thời cơ vừa vặn, chỉ xem tiểu thư có làm được chuyện chúng ta cần làm không?”
Nguyệt Khanh hạ giọng nói: “Mấy năm nay không ai tới quấy rầy cuộc sống của bọn họ, cho nên bọn họ càng ngày càng mất cảnh giác. Trước đó không lâu ta đã gặp Dịch Văn Quân trong Cô Tô thành, ta đã hạ Tán Hồn hương lên người cô ta. Bây giờ chắc cô ta đang gặp ác mộng liên tục, theo lời Vô Tướng sứ, thời khắc này cô ta sẽ mơ thấy rất nhiều chuyện chỉ muốn quên đi. Nhưng Vô Tướng sứ có thể biết rốt cuộc cô ta mơ thấy cái gì không?”
“Vô Tướng sứ tinh thông thuật thấu tâm, chúng ta chỉ có thể tin tưởng ông ấy thôi.” Phi Ly cười nói.
Phi Trản trầm giọng nói: “Vậy thì giao cho ta.”
“Chắc bây giờ Diệp Đỉnh Chi đang vào thành, Dịch Văn Quân sẽ ở lại trong nhà tranh chăm sóc đứa bé, Phách Quan đến vào lúc này là vừa vặn.” Nguyệt Khanh nói: “Còn Hồn Quan đã từng giao thủ với Dịch Văn Quân, không nên hiện thân, phải làm phiền Phách Quan rồi.”
“Chờ tin tức của ta.” Phách Quan Phi Trản xoay người rời khỏi.
Phi Ly nhíu mày hỏi Nguyệt Khanh: “Ngươi cảm thấy hắn có giải quyết được không? Nước cờ này của Vô Tướng sứ là từng bước nối tiếp nhau, chỉ cần sai một bước thôi là không thể cứu vãn được.”
Nguyệt Khanh cười lạnh nói: “Không tin Phách Quan, chẳng lẽ tin ngươi? Phách Quan Phi Trản tuy không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần ra tay là chưa bao giờ thất bại.”
“Con người, quả nhiên là trông trung thực một chút, ít nói một chút thì dễ khiến người khác tin tưởng hơn.” Phi Ly tung người nhảy tới. “Xin tiểu thư hãy tới gần căn nhà tranh đó quan sát, nếu thấy Diệp Đỉnh Chi trở về thì phát tín hiệu kịp thời.”
Nguyệt Khanh sửng sốt: “Ngươi đi đâu?”
“Không phải ta chỉ biết mỗi giết người.”
Trong gian nhà tranh, Dịch Văn Quân bế Diệp An Thế trong lòng, nhẹ nhàng đong đưa.
Diệp An Thế đã ngủ, gương mặt yên lành, nhưng trong đầu Dịch Văn Quân vẫn luôn nhớ tới đứa bé có nốt ruồi giữa trán, đứa bé cũng gọi mình là mẹ nhưng chưa bây giờ được mình chăm sóc như con.
Tiêu Vũ, đây là cái tên mà Lạc Thanh Dương đã đặt, vì lúc đó Dịch Văn Quân bị nhốt trong Thiên Khải Thành không thể ra ngoài. Còn chữ Vũ này là hy vọng tương lai đứa bé này có thể vỗ cánh bay xa, không bị cầm tù trong tòa thành này. Nhưng hôm nay mình đã rời khỏi tòa thành đó, còn đứa bé ấy có lẽ sẽ bị nhốt ở đó trọn đời trọn kiếp. Liệu có vì một mẫu thân bỏ nhà chạy trốn mà bị người khác coi thường không? Nhưng có cách nào kia chứ? Hình như mình cũng không làm được gì.
Một tiếng bước chân vang lên ngắt dòng suy nghĩ của Dịch Văn Quân, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ai đang ở ngoài?”
Bốn năm sinh sống an nhàn không khiến cô buông lỏng cảnh giác. Cô lập tức chạy tới bên giường, tay trái ôm lấy Diệp An Thế, tay phải lấy ra một thanh trường kiếm dưới gậm giường.
Cửa phòng không bị đẩy ra, chỉ có ba tiếng gõ cửa nho nhã lễ độ.
Cốc cốc cốc.
“Ai?” Dịch Văn Quân trầm giọng nói.
“Dịch cô nương, chúng ta mới gặp nhau có một lần, nhưng chưa từng báo tên.” Người bên ngoài trả lời.
Dịch Văn Quân nhíu mày: “Gặp bao giờ?”
“Ngày đó Dịch cô nương rời khỏi Thiên Khải Thành, cô ở trong xe ngựa, ta đã ngồi cạnh cô, thời gian rất ngắn, chắc chỉ nửa ngày.” Người bên ngoài chậm rãi nói.
Dịch Văn Quân cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra: “À, ngươi là người trông có vẻ rất mệt mỏi, không nói với ta câu nào.”
“Đúng.” Người bên ngoài trả lời.
“Ngươi là một trong những gia nô của Vũ Sinh Ma?” Dịch Văn Quân lại hỏi.
“Không phải, hôm đó sau khi rời khỏi Thiên Khải Thành, Lạc phó đô thống đã bảo ta tới giúp các ngươi. Sau khi mọi chuyện thành công ta đã trở về.” Người bên ngoài nói: “Ta tên là Lý Phi Trản.”
“Ngươi vào đi.” Dịch Văn Quân vẫn cầm trường kiếm, không buông lỏng cảnh giác.
Ngay khi cửa phòng bị đẩy ra, Phi Trản đi vào, nhìn dáng vẻ Dịch Văn Quân, không hề kinh ngạc: “Hóa ra Dịch cô nương đã có thêm một đứa con.”
Dịch Văn Quân thấy bộ dạng Phi Trản mới yên tâm hơn một chút, đặt Diệp An Thế vào nôi, thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may gương mặt ngươi rất dễ nhận ra, nếu không chỉ gặp có một lần, chưa chắc ta đã nhớ được ngươi.”
Gương mặt Phi Trản vẫn không biểu cảm gì, chỉ gật nhẹ đầu: “Rất nhiều người cũng nói như vậy.”
“Sư huynh nhờ ngươi tới tìm ta là có chuyện gì à?” Dịch Văn Quân hỏi.
Phi Trản thở dài một tiếng, cúi đầu nói: “Lạc đô thống nhờ ta chuyển lời, nói Tiêu Vũ bị bệnh nặng, e là không cố được bao lâu, hỏi Dịch cô nương có muốn về thăm nó lần cuối cùng không. Bên phía Lạc phó đô thống đã bố trí chu toàn, Dịch cô nương sẽ lặng lẽ vào thành, cũng lặng lẽ rời khỏi.”
“Cái gì?” Dịch Văn Quân toàn thân run rẩy, kinh hãi nói: “Sao đột nhiên lại như vậy?”
“Sau khi Dịch cô nương rời khỏi Thiên Khải Thành, Cảnh Ngọc vương phủ không mấy quan tâm tới Tiêu Vũ vương tử. Ngoài Lạc phó đô thống thường xuyên tới thăm hỏi, gần như không có ai để ý tới cậu bé. Còn Tiêu Vũ, chắc Dịch cô nương cũng biết, từ khi sinh ra thân thể nó đã khá yếu ớt.” Phi Trản nói.
Dịch Văn Quân ngã bệt xuống giường: “Chẳng trách... chẳng trách mấy hôm nay ta luôn mơ thấy nó...”
Phi Trản chậm rãi nói: “Ta biết không thể để Diệp công tử biết việc này, cho nên thấy hắn đi rồi ta mới tới tìm Dịch cô nương. Còn cuối cùng có đi hay không, hoàn toàn theo ý Dịch cô nương. Vốn dĩ Lạc phó đô thông cũng không muốn nói với cô, nhưng hắn sợ sau này cô nương sẽ hối hận cả đời.”