Tuyên Thành.
Quán rượu Đăng Lâu.
Một nam tử trung niên áo xám tóc tai bù xù bị người ta ném thẳng từ lầu hai xuống, ngã cái rầm dưới đất.
Nguyệt Khanh đột nhiên kéo cương ngựa: “Ai vậy?”
Phi Ly nhướn mày, cũng thầm ngạc nhiên.
“Chẳng phải ngươi nói Vô Tác sứ sẽ không tới cản đường chúng ta à?” Nguyệt Khanh hạ giọng nói.
Phi Ly nhìn người dưới đất: “Lòng người khó dò, nhất là loại người như Vô Tác sứ.”
Người trung niên dưới đất nấc một hơi rượu, đứng dậy nhìn hai người bọn họ. Hắn phủi bụi bặm trên người, lười biếng nói: “Chào hai vị tiểu hữu, lần này hai người tới phía bắc à?”
“Liên quan gì tới ngươi!” Nguyệt Khanh cả giận nói.
Phi Ly cũng lạnh lùng nhìn nam tử trung niên một cái: “Các hạ là ai? Vì sao lại cản đường chúng ta?”
Nam tử trung niên cười nói: “Ta ấy à, ta là người đọc sách, một lòng muốn tới phương bắc xa xôi ngắm nhìn băng nguyên ngàn dặm, băng sơn vạn trượng. Cho nên ta thử chặn xe ngựa của các ngươi, chẳng hay hai vị có đồng ý hay không?”
“Không đồng ý.” Nguyệt Khanh trả lời.
Nam tử trung niên gãi đầu một cái, tự nhủ: “Tướng mạo này hoàn toàn không kém lời sư phụ nói, nhưng sao tính cách lại hoàn toàn bất đồng? Có phải sư phụ lão nhân gia lại trêu chọc ta không?”
Nguyệt Khanh nhìn Phi Ly một cái, Phi Ly gật nhẹ đầu.
Giết.
Nguyệt Khanh vung tay, ba mũi châm bạc từ trong tay áo cô bắn ra, nhắm thẳng vào nam tử trung niên.
“Hắt xì.” Nam tử trung niên hắt hơi một cái.
Ba mũi châm bạc lập tức vỡ tan, rơi đầy đất.
“Kẻ địch khó đối phó rồi.” Nguyệt Khanh hạ giọng nói.
Phi Ly xiết chặt nắm tay bên phải, nhíu mày suy nghĩ gì đó.
“Thôi bỏ đi, chắc nhận lầm rồi.” Nam tử trung niên lại có vẻ mất hứng, khoát tay áo, đi sang một bên, nhường đường cho xe ngựa.
“Thế này là sao?” Nguyệt Khanh sững sờ.
“Đi!” Phi Ly đột nhiên vỗ mông ngựa, xe ngựa chạy thẳng về phía trước, xuyên qua nam tử trung niên phóng như điên, làm bụi bặm dưới đất bị cuốn lên.
Nam tử trung niên vung tay áo xua tan bụi bặm, bất đắc dĩ nói: “Đúng là vô học, đi đường mà làm bẩn quần áo của người ta.”
Trên quán rượu, đột nhiên có một người phụ nữ thò đầu ra, người phụ nữ kia tuổi tác không nhỏ,dung nhan tạm coi là vẫn còn phong vận, nhưng tính khí khá tệ, quát lớn với nam tử trung niên bên dưới; “Chỉ có tên chó chết nhà ngươi vô học thôi, nợ bà này một tháng tiền rượu rồi, lần nào cũng nợ, nợ nợ nợ nợ, nợ cái con mẹ nhà ngươi!”
Nam tử trung niên lại mặt không đỏ hơi thở không gấp, nhìn người phụ nữ trên lầu cười nói: “Tam Nương, không phải ta không có tiền, chẳng qua là ta uống xong rượu, trả xong tiền thì quan hệ giữa chúng ta cũng đứt đoạn. Nghĩ tới đây, lòng ta lại đâu như cắt...”
“Đưa tiền đây thì không đau! Các huynh đệ, đánh hắn cho ta, đánh tới chết thì thôi!” Người phụ nữ được gọi là Tam Nương chỉ vào hắn hô to.
Bảy tám tiểu nhị cầm chổi chạy từ trong quán rượu ra, lao thẳng về phía nam tử trung niên kia.
“Ài, mọi chuyện cảm động trên thế gian đều là vì chân tình.” Nam tử trung niên có vẻ cực kỳ đau buồn: “Tam Nương à, ta thật lòng với nàng, sao nàng không cảm nhận được?”
Một cái ghế dài nện lên đầu hắn.
Nam tử trung niên ngã ngửa ra đằng sau, nằm dưới đất, không nhúc nhích.
Đám tiểu nhị lập tức dừng tay.
“Không phải chết rồi đấy chứ?” Có người cẩn thận hỏi.
Một lát sau, trên con đường không một bóng người, cửa quán rượu đóng chặt, chỉ có ánh mắt bà chủ quán rượu trên tầng hai có vẻ sợ sệt, vẫn bất an nhìn xuống dưới.
“Không phải chết thật đấy chứ...”
Nam tử trung niên đột nhiên mở mắt, nháy mắt với bà chủ: “Biết ngay là Tam Nương quan tâm tới ta mà.”
Người phụ nữ kia thở phào một tiếng, sau đó giọng điệu cũng dịu đi: “Tên ta không có chữ Tam, trong nhà cũng không đứng thứ ba, sao vừa gặp mặt ngươi đã gọi ta là Tam Nương?”
“Hai hàng mi nở rộ như sương khói, còn thắng hoa dung tới ba phần. Cho nên mới gọi nàng là Tam Nương.” Nam tử trung niên nằm dưới đất, vừa cười vừa nói.
Bà chủ nghe vậy nói hiểu gì nhưng cũng biết là lời khen, cười mắng: “Nói năng có vẻ nho nhã, nhưng chẳng hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Đám tiểu nhị nấp sau lưng bà chủ lao nhao thở dài, xem ra hôm nay không lấy được tiền rượu rồi. Một tháng qua mỗi lần bà chủ nổi cáu là nam tử trung niên kia lại nói dăm ba câu dỗ dành bà ta. Nam tử trung niên vẫn nằm dưới đất, giọng điệu có vẻ bỉ ổi: “Vì ta là người đọc sách mà.”
Bà chủ cười mắng: “Chưa thấy người đọc sách nào lôi thôi như thế.”
Đám tiểu nhị lao nhao lắc đầu, khi nam tử trung niên không ở đây, bọn họ thường hay nói xấu hắn, nhưng mỗi lần bà chủ đều cười khẽ nói: “Đừng nhìn tên kia lôi tha lôi thôi, thật ra mặt mày hắn trông rất đẹp đấy.”
Nam tử trung niên đứng dậy, chậm rãi phủi bụi bặm trên người.
Một con ngựa trắng toát kéo một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng lại trước mặt hắn.
“Lần này chắc là đúng rồi chứ?” Nam tử trung niên lẩm bẩm.
Cô gái áo xanh kéo dây cương, nhìn hắn một cái, hỏi; “Vị tiên sinh này, có thể nhường đường không?”
“Các ngươi đang đi về bắc à?” Nam tử trung niên hỏi.
Cô gái áo xanh sững sờ, sau đó gật đầu nói :”Đúng là đi về phía bắc.”
Nam tử trung niên vui vẻ nói: “Ta ấy, là một người đọc sách, một lòng muốn tới phương bắc xa xôi ngắm hoang nguyên ngàn dặm, băng sơn vạn trượng. Cho nên ta mới chặn xe ngựa của các ngươi. Chẳng hay cô nương có đồng ý không?”
Cô gái áo xanh lắc đầu: “Không đồng ý.”
“Quân tử lễ độ, giúp người làm vui.” Nam tử trung niên cao giọng nói: “Sao không giúp người ta hoàn thành ước nguyện?”
“Ta là nữ nhân, không phải quân tử. Mong tiên sinh nhường đường.” Thị nữ áo xanh trả lời.
“Không được, mang ta theo.” Nam tử trung niên lắc đầu.
Bách Lý Đông Quân vén rèm xe ngựa bước ra, giọng nói bực bội: “Lại là người của Thiên Ngoại Thiên tới chặn đường?”
Thị nữ áo xanh lắc đầu: “Ta chưa từng gặp người này, không phải môn nhân của Thiên Ngoại Thiên.”
Bách Lý Đông Quân nhìn hắn một cái: “Tiên sinh là ai?”
“ta là người đọc sách, muốn đi về phía bắc nhưng không có tiền đi đường, chẳng hay vị tiểu hữu này có đồng ý dẫn ta đi không?” Nam tử trung niên trả lời.
“Mấy người chúng ta không phải tới phương bắc du ngoạn, chúng ta có chuyện rất quan trọng, dọc đường còn có tranh đấu sinh tử, tiên sinh đi cùng chúng ta, e là không ổn.” Bách Lý Đông Quân lắc đầu nói.
“Ổn ổn.” Nam tử trung niên vỗ vai Bách Lý Đông Quân, vừa cười vừa nói.
Một khắc trước còn đứng cách xe ngựa hơn một trượng, nhưng lúc này đã nồi trên xe ngựa, ngay bên cạnh Bách Lý Đông Quân.
“Tam Nương, ta đi đây.” Nam tử trung niên vẫy tay với người phụ nữ trên tầng hai.
Người phụ nữ kia thần sắc hơi buồn bã: “Lần sau trở về, nhớ trả tiền rượu đấy.”
“Ta hiểu, uống rượu, chưa trả tiền, duyên phận giữa chúng ta cũng chưa dứt.” Nam tử trung niên nhận roi ngựa của thị nữ áo xanh, nhẹ nhàng vung lên, tiêu sái rời khỏi.
Khi xe ngựa đi qua quán rượu, nam tử trung niên cầm bình rượu bên hông Bách Lý Đông Quân lên, ngửa đầu uống một ngụm.
“Từ nay trên thế gian này lại có thêm một nữ nhân si ngốc chờ ta.”